Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi
*43. Biểu tỷ ỷ thế hiếp người *
Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung
Vân Sinh tiện đà nói:
“Nữ nhi xin nghe lời nương, chỉ cần về sau những người đó không lăng nhục Bạch gia, không lăng nhục cha và nương, nữ nhi chắc chắn sẽ nhường nhịn bọn họ ba phần.”
Bạch phu nhân nhìn Vân Sinh trước mặt cười duyên lấy lòng, chung quy vẫn là không tức giận được. Than nhẹ một tiếng, nắm lấy tay Vân Sinh bất đắc dĩ cười nói:
“Ngươi a, tính tình này thật là giống cha ngươi.”
“Nữ nhi của Bạch Vạn Kim ta tất nhiên là giống ta rồi.”
Vân Sinh cùng Bạch phu nhân đồng thời nhìn về phía cửa, đúng là người chưa vào đến âm thanh đã đến trước, Bạch lão gia.
Bạch phu nhân liếc liếc mắt nhìn Bạch lão gia, lôi kéo tay Vân Sinh, nhẹ trách mắng:
“Ông cứ bênh nó đi, tương lai xem ông làm sao quản nó.”
Bạch Vạn Kim ngồi xuống bên cạnh Bạch phu nhân, cao giọng cười:
“Vì sao phải quản, nữ nhi bảo bối của ta muốn làm gì thì cứ làm, chỉ cần sống tiêu dao sung sướng cả đời, những việc phiền nhiễu khác không cần để ý tới.”
Vân Sinh nhanh nhẹn tiếp nhận chén trà từ tay thị tỳ, đưa tới trước cha nàng, cười nũng nịu nói: “Vẫn là cha thương nữ nhi nhất.”
Bạch Vạn Kim tiếp nhận chén trà, cười nhìn Vân Sinh nói:
“Lại đây nói cha nghe xem, hôm nay ngươi ở phủ của Trưởng công chúa đã nói những gì mà khiến mọi người ai nấy đều chấn động.”
Vân Sinh nghe Bạch Vạn Kim nói xong liền xấu hổ không thôi.
Không ngờ Vân Sinh cùng Bạch phu nhân mới vừa trở về trong phủ không lâu mà tin tức đã truyền mau như vậy.
Vân Sinh tiến lại gần bên cạnh Bạch lão gia bên cạnh, ngượng ngùng cười cười: “Cha nhanh như vậy đã biết rồi.”
Bạch lão gia gật đầu, chưa kịp trả lời đã thấy Bạch Võ từ bên ngoài bước vào, cẩn thận thi lễ nói:
“Lão gia, Vân Thu biểu tiểu thư tới.”
Vân Sinh nghĩ thầm, “Vân Thu?”
Đây không phải là vị tỷ tỷ đã gả cho trưởng tử Hộ Bộ thượng thư của Vân Song ương ngạnh kia sao.
Bạch phu nhân ưu sắc nhìn Bạch lão gia, Bạch lão gia lại là cũng không có phản ứng gì, chỉ trầm giọng mà nói: “Mời vào.”
Đợi Bạch Võ xoay người rời đi, Bạch phu nhân liền khẽ đẩy đẩy Bạch lão gia:
“Lão gia, có khi nào Vân Song đã nói gì đó khiến Vân Thu hiểu lầm không?”
Bạch lão gia hừ lạnh một tiếng:
“Còn phải hỏi sao.”
Vân Sinh ngồi xuống bên cạnh Bạch phu nhân, im lặng không nói gì.
Nàng thực là nóng lòng muốn xem xem Vân Thu biểu tỷ kia dùng thân phận của nhà chồng để uy hiếp Bạch gia tranh cử hoàng thương như thế nào.
Ước chừng sau khoảng thời gian uống một nửa chén trà, Vân Song vẻ mặt đắc thắng kéo theo một nữ tử cao gầy, búi tóc xoắn ốc, trang sức kim ngọc, một thân mặc thâm y màu xanh lá đậm, dung mạo lạnh lùng, thần sắc kiêu căng, đi vào phòng khách Bạch gia.
Bạch lão gia cùng Bạch phu nhân tuy là trưởng bối nhưng Vân Thu không hề hành lễ chào hỏi.
Nàng chỉ đứng ở một chỗ thần sắc nhàn nhạt nói: “Cữu cữu.”
Bạch phu nhân đứng dậy cười nghênh đón:
“Vân Thu hôm nay sao lại nhàn rỗi mà tới đây, mau ngồi mau ngồi.”
Vân Thu thần sắc lạnh lùng ngồi xuống đối diện Vân Sinh, ngay lập tức một cổ mùi son phấn ập đến trước mũi nàng.
Vân Thu mắt lạnh nhìn Vân Sinh nói:
“Nếu ta không tới, Song nhi không biết đã bị khi dễ thành bộ dáng gì.”
Vân Thu nói lời này xong, ánh mắt không hề chớp nhìn đến Vân Sinh.
Đến kẻ ngốc cũng biết người khi dễ Song nhi trong miệng nàng ta chính là Vân Sinh.
Vân Sinh nhẹ liếc mắt một cái, trong lòng thầm thở dài, không biết có phải vận số năm nay của mình không may mắn hay không, mới trở về Trường An mấy ngày mà không hiểu sao đã gây thù chuốc oán với vô số người.