Chương 23: Lại hồi Trường An

Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi

23. Lại hồi Trường An

Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung

“Còn phải hỏi sao, không nhìn thấy sau lưng nàng là người của Bạch gia à? Đây chắc hẳn là vị đại tiểu thư Bạch gia từ nhỏ phải theo Hành Tâm đạo trưởng đi tu hành.”

Vân Sinh bỏ ngoài tai mấy lời nghị luận. Nàng quay đầu lại nhìn Bạch Võ nói:

“Võ thúc trên người có thương tích, trước tiên hãy hồi phủ đi, ta và một người ở lại trong thành đi dạo.”

Không đợi Bạch Võ trả lời, Vân Sinh liền đi trước một bước.

Đi được hai bước lại xoay người lại cười nói: “Võ thúc phải cho ta giữ lại một người bầu bạn.”

Bạch Võ nhìn Vân Sinh trước mặt, thấy nàng là một bộ dáng thanh thuần, nụ cười xinh đẹp so vào mùa đông này lại thêm phần ấm áp, trong lòng nghĩ tiểu thư vẫn là tiểu thư, chính là chưa từng thay đổi.

Binh sĩ thủ thành đứng trang nghiêm hai bên, Vân Sinh tò mò nhìn xung quanh.

Binh sĩ kia thấy nữ nhân dung nhan thanh lệ, quần áo đẹp đẽ quý giá mỉm cười nhìn mình, ngay tập tức không kìm được mà đỏ mặt, làm cho binh sĩ bên cạnh hắn cảm thấy buồn cười.

Gia đinh của Bạch gia từ phía sau Vân Sinh tiến lên trước, cùng nàng cười nói:

“Đại tiểu thư, Bạch quản gia nói, tiểu thư đi dạo liền sớm hồi phủ, lão gia và phu nhân đều đang mong.”

Vân Sinh ngược lại nhìn về phía gia đinh kia, vóc người cũng bất quá là một hài tử tuổi tác xấp xỉ chính mình, mi mắt cong cong, bộ dáng phi tiếu tựa tiếu nhìn rất vui vẻ.

Vân Sinh hỏi: “Nhìn ngươi thực quen mắt, hôm qua người cưỡi ngựa đi bên cạnh ta cũng là ngươi?”

Gia đinh lập tức cười thi lễ: “Đúng là nô tài, làm khó tiểu thư còn có thể nhớ rõ nô tài.”

Vân Sinh chậm rãi bước vào thành, tò mò đánh giá cửa hàng san sát nhau, hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Nghe đích trưởng chủ tử đại tiểu thư hỏi tên của mình, gia đinh lập tức vui vẻ vô cùng, cười trả lời: “Nô tài là Tứ Hỉ.”

Vân Sinh nghe xong tên này liền xoay người cười nhìn hắn nói: “Tên này thật hay, danh xứng với thực.”

Vân Sinh chậm rãi bước đi, nhìn mọi thứ đều vô cùng mới mẻ.

Trên phố có gian hàng hồ lô đường, bên đường có gian hàng trái cây điểm tâm cùng các kiểu tiểu vật.

Phía trước có một cửa hàng điểm tâm, nhìn bên ngoài trông rất tinh xảo.

Vân Sinh hỏi bên Tứ Hỉ bên cạnh: “Ngươi có mang theo bạc không?”

Tứ Hỉ vừa nghe xong gật gật đầu:

“Mới vừa rồi Bạch quản gia cho tiểu nhân, tiểu thư là muốn mua cái gì?”

Vân Sinh gật đầu, cất bước vào cửa hàng, nhìn mấy món điểm tâm bề ngoài trông rất ngon miệng, nhưng lại cũng không biết loại nào ăn ngon nhất.

Nàng tức thời thuận mắt chỉ điểm: “Cái này, cái này, cái này…… Lấy mỗi thứ một phần.”

Ra khỏi cửa hàng liền thấy Tứ Hỉ hai tay xách theo vài bao điểm tâm, tiếp tục theo Vân Sinh chậm rãi đi dạo.

Vân Sinh lại nhìn ngọc khí trang sức kia trong một cửa hàng cũng không tồi, tức thời trong lồng ngực Tứ Hỉ lại nhiều thêm mấy hộp gấm.

Cứ như thế chỉ đi dạo qua mấy cửa hàng, Vân Sinh mới cùng Tứ Hỉ ở một bên nói: “Không khác biệt lắm, hồi phủ đi.”

Không nghe được Tứ Hỉ trả lời, Vân Sinh xoay người nhìn lên, lập tức liền bị bộ dáng của Tứ Hỉ chọc đến cười rộ lên.

Tứ Hỉ hai tay các xách theo mấy cái bao, trong lòng ngực ôm một chồng hộp gấm cao lên đến đầu, đem cả mặt hắn đều bị che kín mít.

Tứ Hỉ từ một bên vươn đầu tới, thấy tiểu thư nhà mình cười vui vẻ, chính mình cũng bày ra diện mạo ngu đần “hắc hắc” cười theo.

Vân Sinh hướng phía sau cách đó không xa, vẫn tới vài tên hộ vệ của Bạch gia vốn luôn ẩn nấp một bên, âm thầm bảo hộ nàng: “Mau lại đây giúp đỡ một chút.”

Thấy Vân Sinh phát hiện ra mình, mấy tên hộ vệ có chút xấu hổ cúi thấp khụ một tiếng, bước nhanh tiến lên, trong lòng lại nghĩ rõ ràng rất cẩn thận, không biết đại tiểu thư phát hiện ra chính mình từ lúc nào.