Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi
24. Sơ hồi Bạch gia
Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung
Lúc Vân Sinh về đến trước cửa Bạch gia đã là buổi chiều.
Hộ vệ đi phía sau đã sớm tiến vào thông báo. Được tin, người của Bạch gia đều đứng đầy trước cửa phủ.
Vân Sinh nhìn một màn như vậy, bất đắc dĩ cười cười, ngay sau đó liền nghe được một tiếng hô to: “Con của cha, lo lắng chết ta rồi.”
Tiện đà Vân Sinh liền nhìn thấy một vị trung niên thân thể mập mạp, người mặc một thân áo dài màu nâu chỉ vàng thêu đoàn phúc tường văn, hướng chính mình bước nhanh tới.
Vân Sinh trong lòng thấp thỏm, không biết qua mười mấy năm tái kiến cha mẹ kiếp này, có phải hay không cả hai bên đều có chút xấu hổ.
Nhưng chính vì cái gọi là máu mủ tình thâm, lúc Vân Sinh nghe được người cha Bạch Vạn Kim của mình một tiếng hô to, nhìn đến thân ảnh hắn mở rộng hai tay hướng chính mình bước nhanh tới, Vân Sinh bỗng nhiên cảm thấy trong mũi chua xót không thôi, tiện đà một giọt chất lỏng ấm áp từ hốc mắt rơi ra.
Ôm lấy Vân Sinh xem xét trái phải, “Bạch Võ nói các ngươi trên đường gặp thích khách, nhưng một vết thương cũng không có.”
Vân Sinh cười lắc lắc đầu: “Nữ nhi không có bị thương.”
Tiện đà nàng ôm lấy Bạch Vạn Kim, thanh âm lược nghẹn ngào: “Cha, nữ nhi đã trở về.”
Bạch Vạn Kim không màng mọi người ở đây, chỉ ôm Vân Sinh nước mắt một phen nước mũi một phen.
Vân Sinh ở trên vai hắn ngẩng đầu, chỉ thấy đứng ở cách đó không xa là mẫu thân, lúc này cũng đang chấp nhất khăn tay, không ngừng lau khóe mắt.
Nhiều người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều đỏ hốc mắt.
Nhưng duy nhất một nữ tử trong mắt khó nén khinh thường.
Nàng kia một thân váy sam màu tím, tóc dài cao vãn, vàng bạc ngọc sức đầy người, búi tóc thượng kim bộ diêu theo nàng khinh thường quay đầu mà lắc lư trái phải.
Khi nàng nhìn lên liền bắt gặp ánh mắt Vân Sinh cười như không cười nhìn chính mình. Nàng ngay lập tức biến sắc, một bộ lắp bắp biểu tình, nhéo một góc khăn thêu giả vờ cảm động lau nước mắt.
Vân Sinh một tiếng hừ cười, lại không biết nàng kia là ai.
Vỗ vỗ Bạch Vạn Kim, nhẹ giọng nói đến: “Cha, nữ nhi đói bụng.”
Bạch Vạn Kim nghe xong Vân Sinh nói, lúc này mới từ khóc thảm mà phục hồi tinh thần lại, buông lỏng tay ôm Vân Sinh, lôi kéo Vân Sinh hướng bên trong phủ mà đi, vừa đi vừa phân phó nói:
“Mau đi chuẩn bị đồ ăn.”
Vân Sinh đi đến cạnh đó, một tay kia nhẹ kéo tay mẫu thân: “Nương, nữ nhi đã trở lại.”
Trong trí nhớ của Vân Sinh hai tuổi, mẫu thân nàng tuy không tính là khuynh thành chi mạo, nhưng cũng là búi tóc đen rũ, tư dung thanh nhã.
Nhưng lúc này tái kiến lại thấy trên khuôn mặt thanh nhã của nàng đã sinh rất nhiều nếp nhăn, bên thái dương cũng có vài tia ngân quang.
Trong chính sảnh Bạch phủ, Vân Sinh nắm tay nhị lão, trong mũi chua xót:
“Nữ nhi bất hiếu, nhiều năm như vậy không thể ở cạnh cha mẹ tẫn hiếu.”
Bạch Vạn Kim cùng Bạch phu nhân, một trái một phải nắm tay Vân Sinh:
“Là cha phải xin lỗi nữ nhi, làm ngươi từ nhỏ lên núi, chịu nhiều khổ cực.”
Bạch Vạn Kim nói đến đây, trong mắt lại hàm nước mắt, nhìn về phía một bên Bạch phu nhân nói:
“Bạch Võ trở về nói, ở đông vực sơn liêu có người quấy nhiễu, lại thêm thời tiết buốt giá, tuyết đọng đến chân.”
Bạch phu nhân nghe xong, cũng ở một bên rơi nước mắt.
Vân Sinh thấy nhị lão này mới vừa bình tâm trong chốc lát lại khóc thương vội vàng đổi đề tài:
“Đúng rồi, cha, nương. Mới vừa rồi nữ nhi ở trong thành mua vài món lễ vật đem về.”
Nói xong liền kêu Tứ Hỉ đem một đống hộp gấm kia ôm đi lên. Bạch Vạn Kim cùng Bạch phu nhân nhìn, vui mừng không thôi.