Chương 22: Nhận tiền không nhận người

Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi

22. Nhận tiền không nhận người

Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung

Vân Sinh đang gắp lấy một chiếc bánh bao con thì đột nhiên nhìn thấy Bạch Võ hành đại lễ, cánh tay liền ngừng lại một chút.

Nàng chớp chớp mắt, có chút dở khóc dở cười buông xuống đôi đũa, hướng Bạch Võ đạm cười nói:

“Võ thúc là đang sợ ta?”

Nàng cảm giác được Bạch Võ không còn giống như lần đầu gặp gỡ, lúc nào cũng cùng chính mình trò chuyện nô đùa. Bây giờ đến một ánh nhìn cũng đầy kính cẩn.

Vân Sinh trong lòng minh bạch, Bạch Võ ban đầu vốn tưởng nàng vẫn chỉ là một tiểu nữ hài như ngày xưa, vô tư ngây ngốc, dù nhiều năm ở trên núi cũng không thể nào cầm nổi đao kiếm, huống hồ là làm ra những chuyện như giết người.

Nhưng bỗng nhiên ngoài dự liệu, nhìn thấy Vân Sinh quả quyết xuống tay không một chút lưu tình, tự nhiên khó có thể tiếp nhận sự thật.

Nghe Vân Sinh hỏi, Bạch Võ lại không trả lời ngay.

Vân Sinh thanh thiển cười nói:

“Võ thúc chỉ cần biết, ta vẫn là ta, Bạch gia đại tiểu thư, Bạch Vân Sinh. Sự thật này chưa bao giờ thay đổi.”

Bạch Võ ngẩng đầu nhìn Vân Sinh, Vân Sinh gắp một ít thức ăn đưa đến trong đĩa của Bạch Võ, tiện đà nói:

“Chỉ là nhiều năm như vậy, tiểu nữ hài năm xưa cũng nên trưởng thành. Hơn nữa học võ là để bảo hộ chính mình cùng người thân.”

Vân Sinh lại hỏi Bạch Võ:

“Võ thúc có biết lầu Nhạc Dương là nơi nào không?”

Bạch Võ nghe Vân Sinh hỏi, ngẫm nghĩ nói:

“Lầu Nhạc Dương là một tòa tửu lầu trong thành Trường An, được rất nhiều người đều biết, lầu Nhạc Dương ngoài việc phục vụ thực khách thích ý cũng là nơi người có tiền tài đến trao đổi mua bán.”

Vân Sinh sau khi nghe xong cười:

“Nga? Trường An còn có nơi thú vị như vậy?”

Bạch Võ thấy Vân Sinh bày ra bộ dáng hứng thú, không khỏi có chút lo lắng nói:

“Đại tiểu thư, lâu chủ của lầu Nhạc Dương một thân tà khí, nhận tiền không nhận người, Bạch gia chúng ta tuy là không sợ hắn nhưng đại tiểu thư cũng đừng nên dính vào.”

Vân Sinh ha hả cười:

“Võ thúc yên tâm, ta tự do đúng mực, nhưng có vài chuyện ta cảm thấy có chút kỳ quái.”

Bạch Võ hỏi: “Tiểu thư là muốn hỏi, lão nô có biết hay không kẻ hành thích chúng ta là ai?”

Vân Sinh gật đầu, cười hỏi:

“Võ thúc cũng biết?”

Lại thấy Bạch Võ lắc lắc đầu:

“Thứ cho lão nô vô năng, việc này còn cần chút thời gian điều tra, hôm qua lúc nửa đêm cũng đã sai người hồi Trường An bẩm báo lão gia.”

Vân Sinh thấy Bạch Võ cũng không biết nguyên do nên cũng không hỏi nhiều nữa.

Đoàn người khởi hành tới thành Trường An.

Xóc nảy một đường tới ngoại thành Trường An, Vân Sinh còn đủ thần thanh khí sảng, nhảy xuống xe ngựa nhìn ngắm thành trì cách thời hiện đại hàng trăm năm tuổi.

Ngửa đầu nhìn trước mắt là cửa thành bao la hùng vĩ, tường thành vây khởi Trường An rộng lớn vượt quá giới hạn của tầm mắt.

So với hiện đại thành Trường An đã được tu sửa quá nhiều lần, nơi này càng có vẻ cổ xưa, cao lớn mà túc mục.

Cửa thành hai hàng binh lính mặc áo giáp đứng gác, trong thành bá tánh lui tới không ngừng, mọi người hành tung có trật tự, không hề có bởi vì đông người mà sinh loạn.

Vân Sinh một mình đứng trước cửa thành, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người nàng khiến thân thể như tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt.

Phía sau Vân Sinh là một đoàn gia đinh và hộ vệ của Bạch gia, tất cả đều xuống ngựa.

Bá tánh nhìn thấy Vân Sinh đều tránh qua một bên. Nơi xa có tiếng người nghị luận: “Không biết đây là tiểu thư nhà nào, thật đúng là mỹ nhân.”