Chương 21: Giữa môi một chút màu son

Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi

21. Giữa môi một chút màu son

Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung

Đường từ cổng thành đến Bạch gia biệt viện cũng không quá xa, mọi người tới vừa tới liền được dàn xếp băng bó vết thương.

Ban đêm, Vân Sinh nằm trong chăn gấm mềm mại, nhìn túi thơm treo ở đầu giường bỗng có chút thất thần.

Bất quá chỉ mới qua một ngày ngắn ngủi, từ cáo biệt Hành Tâm sư phó đến bị hành thích trên đường, cuộc sống của bản thân bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.

Mười mấy năm không gặp cha mẹ, mười mấy năm chưa từng sống trong gia môn, không biết trong đó có điều gì đang chờ đợi chính mình.

Hết thảy đều là không biết.

Hôm sau, Vân Sinh thức dậy từ sớm.

Ngồi dậy một lúc lâu, nhìn đến giường lớn bằng gỗ đỏ khắc hoa trước mặt, mềm nhẵn chăn gấm, còn có khí bạc từ lò than trong một góc từ từ bốc lên, lúc này mới nhớ tới chính mình đã xuống núi.

Nơi này không phải Lăng Vân Phong, không có sư phó Hành Tâm sớm chờ mình ở ngoài cửa, cùng mình tản bộ.

Cũng không có rừng trúc trải rộng, đầy trời hạnh hoa, buổi sáng luyện kiếm cùng Vô Ưu, sau đó cùng Uyên Thủy sư thúc chấp rượu đàm tiếu.

Ngoài cửa có thị tỳ nhẹ giọng hỏi:

“Đại tiểu thư tỉnh rồi ạ?”

Vân Sinh nhàn nhạt lên tiếng: “Ân.”

“Nô tỳ vào hầu hạ tiểu thư rửa mặt.”

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Vân Sinh nhìn mấy thị nữ nối đuôi nhau tiến vào, lại tự giễu cười, nghĩ thầm chính mình đã sống mười bốn năm ở kiếp này, vậy mà đến tận bây giờ mới cảm nhận được chính mình thật sự đã quay về thời cổ đại.

Vân Sinh nhìn lên, trước mắt là các loại son phấn, còn có trang sức trong hộp phức tạp tinh xảo, toàn là vàng bạc ngọc sức.

Nàng nhẹ nhàng ngăn thị tỳ cầm hộp phấn trong tay, nhàn nhạt nói: “Chỉ cần búi tóc đơn giản là được.”

Nói chỉ cần trang phục đơn giản, vậy mà cũng mất đi chừng nửa canh giờ.

Vân Sinh một thân áo váy màu thiên thủy, tóc dài đến eo buông xõa sau lưng, một nửa búi tóc tinh xảo trên đỉnh đầu, được cố định bởi một cây trâm bạch ngọc điêu hạnh hoa, vài sợi chỉ hồng nhạt cùng ngọc tiểu châu hoa rơi hai bên eo thon, khuôn mặt trắng nõn, son phấn chưa điểm, chỉ tô một màu son nhàn nhạt giữa môi.

Cả người nhìn vô cùng thanh nhã tinh xảo, từng động tác giơ tay nhấc chân dường như tản ra nhàn nhạt lưu vân chi khí.

Những thị tỳ ở bên cười khen:

“Đại tiểu thư thật đúng là mỹ nhân, đại tiểu thư trở về thành Trường An, chúng quý nữ ở đây nếu đem ra so sánh tất nhiên kém xa một bậc.”

Vân Sinh nhìn trong gương đồng, có chút mơ hồ đối với hình ảnh của chính mình, chỉ nhẹ nhàng cười.

Vân Sinh đi vào chính đường, thấy Bạch Võ cùng đám người Ngũ bá đã có mặt.

Bạch Võ bởi vì bị thương mất máu quá nhiều, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhưng vẫn giương gương mặt tươi cười như cũ lên hỏi Vân Sinh:

“Đại tiểu thư ban đêm nghỉ tạm ở đây có tốt không?”

Vân Sinh cười nhạt gật đầu: “Võ thúc cùng Ngũ bá lo lắng, ta ngủ rất ngon.”

Ngũ bá ở bên cười nói: “Đại tiểu thư, hay là trước tiên dùng đồ ăn sáng đã rồi hẳn bàn chuyện?”

Bạch Võ ở một bên cũng gật gật đầu:

“Hôm qua ban đêm, lão nô đã phái người báo cho lão gia một tiếng, lão gia biết được đại tiểu thư bị chấn kinh, suốt đêm lo lắng phái người tới hộ tống tiểu thư hồi Trường An. Bây giờ đại tiểu thư dùng qua đồ ăn sáng, sau đó chúng ta liền khởi hành.”

Vân Sinh gật đầu rồi cùng Bạch Võ nói:

“Võ thúc ứng cũng cũng chưa dùng đồ ăn sáng, cùng nhau dùng đi, vừa lúc ta cũng có một số việc muốn cùng Võ thúc tâm sự.”

Vân Sinh cho rằng nhiều năm như vậy chưa từng trở lại Bạch gia, mà hôm qua hiển nhiên có người không muốn Vân Sinh toàn thây trở về, liền muốn hỏi qua Bạch Võ về tình trạng hiện nay của Bạch gia.

Nhưng Vân Sinh còn chưa từng mở miệng, Bạch Võ liền ở trước mặt Vân Sinh ôm quyền cúi thấp người thi lễ, trong miệng nói:

“Chuyện hôm qua là lão nô lo liệu không chu toàn khiến đại tiểu thư bị kinh hách, lão nô tại đây cúi đầu mong đại tiểu thư thứ tội.”