Chương 20: Trở về ngày thứ nhất

Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi

20. Trở về ngày thứ nhất

Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung

Những gia đinh khác ở một bên có chút lo lắng nói:

“Tiểu thư, hiện nay gió rất lớn, thật sự……”

Vân Sinh đem mũ áo choàng đội lên, không màng gia đinh khuyên can, chỉ hướng mọi người giương giọng nói,

“Nhanh chóng khởi hành.”

Lời nói vừa cất lên, chỉ nghe bốn phía vó ngựa đạp tuyết thanh thanh, Vân Sinh cưỡi một con dẫn đầu, mọi người theo sau giục ngựa chạy nhanh.

Mới vừa rồi một màn chém giết, lưu có màu đỏ của máu tươi loang lổ trên mặt tuyết, bây giờ đã bị hàng trăm vó ngựa lấp đi.

Vân Sinh từ khi sống ở kiếp này, ước chừng có mười mấy năm chưa được cưỡi lại ngựa.

Hiện giờ nơi này không giang mênh mông không bị ngăn trở, ngự mã phi nhanh.

Tuy có gió lạnh từng trận thổi tới nhưng lại so với kiếp trước cưỡi ngựa trong trại nuôi thật sự rất gò bó, bây giờ được tự do nên trong lòng vô cùng vui sướng.

Tiếng gió ở bên sườn gào thét, bầu trời tối tăm, vài bông tuyết nhỏ bồng bềnh trong không trung.

Tuyết càng rơi xuống càng lớn, rơi lả lướt như tơ ngỗng, lưu loát phiêu mãn trong đêm tối.

Đoàn người cứ thế mà đi. Phía trước cách đó không xa, loáng thoáng bắt gặp được ánh sáng.

Gia đinh ở một bên cao giọng hướng Vân Sinh nói:

“Đại tiểu thư, phía trước chính là lịch thành.”

Vân Sinh hơi gật đầu, roi ngựa vung lên “Giá”.

Vân Sinh giục ngựa chạy nhanh, ngoài mặt vui sướng không cùng, trong lòng lại cũng một tiếng cười lạnh.

Chính mình vừa xuống núi, chưa quay về ở được ngày nào liền bị hành thích. Xem ra, là có người không hy vọng chính mình trở lại Bạch gia đâu.

Nguyên bản cho rằng đời này được sinh ra trong gia đình thương nhân nên hoàn toàn có thể an ổn mà sống, thích chí nhân sinh.

Nhưng hiện nay xem ra, sự tình sẽ không hoàn hảo như ý muốn.

Bất quá, Vân Sinh luôn luôn có gan khiêu chiến. Xem ra, cuộc sống quá mức an nhàn lại cũng có chút không thú vị.

Đôi mắt Vân Sinh híp lại, môi mỏng khẽ nhếch, vẽ ra một đường cung.

Nàng hiện tại rấ chờ mong sớm chút có thể trở lại Bạch gia.

Đoàn người của Vân Sinh tới gần cửa lịch thành liền nhìn thấy có vài tên nam tử, trong tay dẫn theo đèn phòng gió, trong đêm tuyết nghênh đón.

Gặp được đoàn người Vân Sinh liền vội cấp đón đi lên.

Một người gia đinh bên cạnh Vân Sinh chỉ vào một nam tử độ tuổi trung niên, hướng Vân Sinh nói:

“Đây là quan gia của Bạch gia biệt viện, Ngũ bá.”

Vân Sinh ngồi ngay ngắn, trong tay nắm roi ngựa, nhìn về phía người gọi là Ngũ bá.

Sau đó trầm giọng phân phó:

“Nhanh đi vào thành tìm vài tên lang trung tốt nhất, cùng hồi biệt viện.”

Ngũ bá nghe xong Vân Sinh nói, chỉ im lặng đánh giá, người này một áo choàng đường viên nhung thêu vân cẩm thạch, dáng ngồi ngay ngắn, có chút không hiểu sự tình.

Gia đinh một bên Vân Sinh cao giọng nói với Ngũ bá:

“Đại tiểu thư căn dặn, còn không đi làm?”

Nghe xong lời này, Ngũ bá lại kinh ngạc nhìn Vân Sinh trước mặt.

Con ngựa của Vân Sinh dường như cũng cảm giác được chủ nhân đang mất dần kiên nhẫn, đá đá chân, phát ra tiếng phì phì trong mũi.

Ngũ bá phục hồi lại tinh thần, vội vàng ôm quyền thi lễ,

“Lão nô gặp qua đại tiểu thư, bây giờ đi làm việc ngay, làm việc ngay.”

Nói xong liền rời đi.

Ngũ bá có chút sợ hãi, không kìm được liếc mắt lén nhìn Vân Sinh, tâm không biết vị tiểu chủ tử này tính tình ra sao, liệu có thể cùng chung sống hay không.

Lúc này sắc trời đã tối, rất nhiều thương hộ trên đường đã đóng cửa.

Chỉ có ngẫu nhiên khi mỗ một hộ thượng còn treo hai ngọn đèn lồng lắc lư không ngừng.

Mười mấy năm qua, Vân Sinh chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, hiện giờ nhìn thấy, nàng trong lòng có chút cảm giác không nói rõ thành lời.