Chương 19: Tha cho các ngươi một mạng

Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi

19. Tha cho các ngươi một mạng

Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung

Hắc y nhân lời còn chưa dứt, Vân Sinh lãnh mắt đảo qua, ngữ khí thanh đạm, không kiên nhẫn đánh gãy tay hắn rồi hỏi:

“Các ngươi là người nào, ai phái các ngươi tới?”

Hắc y nhân nghe xong Vân Sinh nói, chỉ im lặng. Một lúc sau mới mở miệng:

“Bọn ta xuất thân từ lầu Nhạc Dương, lần này là vì không biết lượng sức, quấy nhiễu tiểu thư. Tuy tự biết không địch lại tiểu thư, nhưng trong giới giang hồ còn có đạo nghĩa, xin lượng thứ cho ta không thể nói thẳng tên họ của chủ nhân.”

Vân Sinh cười lạnh, những hắc y nhân này xem ra cũng giống như chính mình ở kiếp trước.

Thấy câu hỏi của mình không có đáp án, vốn muốn rút kiếm nhổ cỏ tận gốc, nhưng nhìn đến đoản kiếm trên tay lại bỗng nhiên nghĩ tới lời sư phó Hành Tâm từng nói với nàng:

“Kiếm này tên là Độ, sở dĩ đem tặng cho ngươi là vì hy vọng sau này, ngươi có thể độ người độ mình, cân nhắc kĩ mọi việc trước khi làm, chớ vì yêu thích nhất thời mà làm điều ác.”.”

Nghĩ đến đây, Vân Sinh buông tay cầm kiếm xuống, nhẹ nhàng cười nói,

“Bổn tiểu thư bản tính hướng thiện, hôm nay sẽ không đem việc này ra so đo.”

Mấy tên hắc y nhân sau khi nghe xong đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghe Vân Sinh tiện đà nói:

“Nhưng nếu sự việc hôm nay tái diễn, ta liền đến diệt hết đám trong lầu Nhạc Dương kia.”

Vân Sinh ngữ thanh nhàn nhạt, giống như người thường lúc chia tay hay nói rằng lần sau gặp mặt nhất định sẽ mời ngươi một bữa cơm. Nhưng trong giọng nói ngập tràn hàn ý khiến người ta không rét mà run.

Nếu lời này xuất từ người khác, vài tên hắc y nhân tất nhiên sẽ không them bỏ vào tai. Nhưng nghe đến lời này từ trong miệng Vân Sinh, bọn chúng hoàn toàn không chút nghi ngờ.

Bề ngoài nhìn như một tiểu nữ hài vô hại có dung nhan thanh nhã, thế nhưng nếu chọc giận nàng, khả năng sẽ bất hạnh cả đời.

Vân Sinh thả cho đám hắc y nhân chạy mất, xoay người nhìn về phía Bạch Võ cùng đám gia đinh,

“Nhanh chóng chuẩn bị, rời khỏi đây thôi.”

Vân Sinh đến gần Bạch Võ, nhìn nhìn vết thương của hắn một hồi:

“Võ thúc, miệng vết thương cày cần nhanh chóng cầm máu, mau lên xe ngựa để băng bó một chút.”

Bạch Võ vốn muốn từ chối vì không hợp quy củ, nhưng lời nói đến tận miệng lại bị nuốt trở về.

Không biết vì sao, hiện nay hắn cảm thấy tiểu thư nhà mình tuổi còn trẻ nhưng lại giống như có chỗ nào không đúng lắm.

Lời nói của tiểu thư tuy rất thanh đạm, nhưng lại lộ ra một cỗ khí thế áp bức to lớn.

Lên xe ngựa, Vân Sinh vẫn thần sắc nhàn nhạt như cũ mà nói:

“Võ thúc, mau cởi áo ngoài ra.”

Bạch Võ là gia sinh nô tài của Bạch gia, đi theo Bạch Vạn Kim nửa đời người, hiện giờ tuổi cũng là nửa một trăm.

Việc thoát y trước mặt tiểu thư nhà mình, hắn làm sao dám.

Bạch Võ xoay người liền muốn xuống xe, trong miệng nói:

“Không cần không cần, bất quá là bị thương ngoài da, không nhọc tiểu thư……”

Vừa quay người lại, Bạch Võ lại cảm thấy đai lưng căng cứng.

Quay đầu lại nhìn lên, nguyên lai là bị Vân Sinh kéo lấy.

Vân Sinh một tay đem Bạch Võ ấn xuống ngồi lại chỗ cũ, tiện đà cầm một kiện áo nhung thêu vân cẩm hải đường cùng áo choàng thêu đường viền hồ nhung, không đợi Bạch Võ kịp phản ứng liền ra khỏi xe ngựa.

Vân Sinh đem áo choàng khoác lên người, sau đó giương giọng hỏi:

“Ai sẽ băng bó miệng vết thương?”

Một người gia đinh lập tức trả lời:

“Đại tiểu thư, để nô tài.”

Vân Sinh không nói hai lời, nhảy xuống xe ngựa nói:

“Ngươi mau vào băng bó cho Bạch quản gia đi.”

Gia đinh kia tuân lệnh bước lên xe ngựa, còn Vân Sinh xoay người nhảy lên ngựa của gia đinh kia.