Chương 18: Chém giết

Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi

18. Chém giết

Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung

Mấy tên hắc y nhân cùng một lúc xông tới, thế nhưng càng tới gần nữ hài tử một thân áo đơn xanh trắng, tóc buộc dài, dáng người gầy gầy, đôi mắt sắc lại thì bước chân bỗng nhiên không tự chủ được mà chậm lại.

Khuôn mặt Vân Sinh trắng nõn, giữa mày hơi chau, môi mỏng phớt màu hồng nhạt, hai tròng mắt lạnh lung quét quanh tứ phía, lộ ra chút không kiên nhẫn.

Nhìn thấy một Vân Sinh sắc bén đến rợn người, lúc này Bạch Võ cũng lập tức có chút ngẩn người.

Vân Sinh lãnh đạm quét mắt nhìn từng tên một, tiện đà môi mỏng khẽ mở, ngữ khí lạnh lẽo: “Hoặc là chết, hoặc là phế!”

Hắc y nhân nghe xong quay mặt nhìn nhau, tuy rằng bị khí thế của Vân Sinh áp đảo, nhưng nhớ tới ham muốn báo thù, một tên hắc y nhân liền dẫn đầu xông tới trước, rút kiếm Hướng Vân sinh đánh úp lại.

Vân Sinh bất đắc dĩ thở dài, bổn tiểu thư vốn không muốn động thủ, nay lại không thể không thừa nhận rằng chính nàng đời này phải xuống tay sát sinh lần đầu rồi.

Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt, Vân Sinh khởi bước trợ lực, nhanh chóng hướng đến hắc y nhân.

Chỉ thấy Vân Sinh “Bá” một phen, từ bên eo rút ra thanh đoản kiếm còn chưa được mài bén.

Vân Sinh không cho hắc y nhân cơ hội phản đòn.

Liên tiếp xoay người, nhấc chân, phách đá.

Cổ của hắc y nhân chính là nơi yếu nhất.

Ngay lúc đó, từ trong đôi hài của nàng, một con dao tức thì được rút ra.

Hắc y nhân bị Vân Sinh cho một đá, lập tức lảo đảo nửa bước.

Cũng chỉ trong một cái chớp mắt lảo đảo, “Phốc”, một tiếng vang nhỏ.

Con dao sắc bén cắt đứt tĩnh mạch ở yết hầu.

Hắc y nhân khó tin trừng lớn hai mắt, giơ tay sờ cổ của chính mình, đầu tiên cảm giác được chút lạnh lẽo, sau đó là chất lỏng ấm áp chảy ra.

Tháng chạp trời mùa đông lạnh giá, trên nền tuyết tràn đầy máu tươi tanh nồng, vô cùng nổi bật.

Vân Sinh lui về phía sau một bước để tránh bị máu tươi dính vào thân.

Bị cắt đứt yết hầu, hắc y nhân cũng không lập tức mất mạng ngay mà là mãn nhãn hoảng sợ không cam lòng, yết hầu phát ra âm thanh “Khanh khách”.

Cũng chỉ không bao lâu, “Bịch” một tiếng toàn thân ngã xuống trên mặt tuyết.

Mùa đông lạnh mang theo mãnh liệt.

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động.

Vân Sinh quay người lại, tay trái cầm thanh đoản kiếm cổ xưa, tay phải một cầm chuôi dao sắc nhọn, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía đám hắc y nhân còn lại.

Vân Sinh một bước về phía trước, hắc y nhân chấp kiếm lui về phía sau.

Vân Sinh tiền thêm một bước, hắc y nhân lại lùi.

Vân Sinh một tiếng cười khẽ, “Nào, tiếp theo, ai tới?”

Khuôn mặt vẫn như cũ, thanh nhã trắng nõn, lúc này tươi cười lại là lộ ra cỗ tà khí.

Hắc y nhân bốn mắt nhìn nhau, lão đại của bọn họ chỉ trong một chiêu đã bị nữ tử mảnh khảnh này chế trụ, trong hai chiêu đã mất mạng ngay lập tức.

Bọn họ khiếp sợ.

Lúc trước cố chủ của bọn họ chỉ nói, vô luận dùng phương pháp gì, chỉ cần giết được tiểu nữ hài mười mấy tuổi tay trói gà không chặt kia liền có một vạn lượng hoàng kim làm thù lao.

Nhưng hắc y nhân hiện nay có điểm hoài nghi, bọn họ có phải hay không đã tìm lầm người, nữ hài trước mặt này tuy rằng tuổi thì tương xứng, nhưng tay trói gà không chặt……

Cân nhắc luôn mãi, một người trong đám hắc y nhân mở miệng nói:

“Vị này…… Vị tiểu thư này, chúng ta bất quá là làm việc để kiếm chút tiền tài, cũng đều là vì kiếm cơm ăn……”

Hắc y nhân lời còn chưa dứt, Vân Sinh lãnh mắt đảo qua, ngữ khí thanh đạm, không kiên nhẫn đánh gãy tay hắn rồi hỏi:

“Các ngươi là người nào, ai phái các ngươi tới?”

Hắc y nhân nghe xong Vân Sinh nói, chỉ im lặng.