Chương 17: Trên đường gặp sát thủ

Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi

17. Trên đường gặp sát thủ

Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung

Vân Sinh có chút không kiên nhẫn, hai tay vòng quanh người có chút run run quay đầu lại:

“Võ thúc, không tính việc ta là tiểu thư của Bạch gia mà bị đem bỏ trên núi từ năm hai tuổi, ăn uống khổ sở, ngươi cho rằng ở cái nơi đồng không mông quạnh này sẽ có nữ nhân nào xuất hiện sao?”

Bạch Võ nghe Vân Sinh nói, lúc này mới xác định nữ tử trước mặt này thân hình có chút gầy ốm, một thân áo đơn tố nhã tự nhiên, thật sự giống như tiểu thư nhà mình bị đưa lên núi hồi hai tuổi, Bạch Vân Sinh.

“Bẩm đại tiểu thư, nô tài vốn không nhìn thấy người, cứ thẳng một mạch băng qua đường dài tuyết phủ, mạng già này của lão nô thiếu chút nữa đã bay mất, vậy nên không biết đại tiểu thư đã xuống núi từ sớm……”

Vân Sinh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, gương mặt tươi cười,

“Nhiều năm không gặp, Võ thúc ngài vẫn là giỏi ăn nói như vậy a.”

Bạch Võ còn định nói tiếp nữa, nhưng chưa mở miệng Vân Sinh liền nói tiếp:

“Không bằng chúng ta xuống núi trước, trên đường lại ôn chuyện cũ, được không?”

Trong xe ngựa, lò sưởi ấm áp được châm lên trong một góc.

Vân Sinh dựa lưng vào đệm nhung trắng tinh, thoải mái thở dài một hơi.

Bạch Võ cùng đoàn người đi theo cưỡi ngựa phân tán bốn phía quanh xe ngựa của Vân Sinh.

Vân Sinh vén một bên mành che lên, nhìn ra ngoài. Bạch Võ nhìn thấy, cười nhìn Vân Sinh nói:

“Đại tiểu thư đừng nóng vội, phía trước cách thành không còn xa, chúng ta đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở trong thành, ngày mai chỉ cần đi thêm nửa ngày, buổi trưa là có thể đến Trường An, lão gia phu nhân luôn ngóng trông tiểu thư trở về, không biết mong đã bao lâu……”

Vân Sinh vốn muốn đi thẳng một mạch, cứ thế xuyên đêm mà trở về nhà.

Nhưng nhìn Bạch Võ cùng đoàn người, sắc mặt ai nấy đều đông lạnh đến đỏ bừng nên nghe Bạch Võ nói xong, nàng chỉ gật đầu đáp ứng.

Vào trời đông, thời tiết luôn khắc nghiệt.

Từ đông vực đến đây, dọc theo đường đi là bốn phía cây cối san sát, ngẫu nhiên nhìn ra xa có thể nhìn thấy một hai cái cung tên của thợ săn, hoặc là mấy hộ thôn xóm nhỏ.

Vân Sinh nhìn hồi lâu, nhìn đến chán chết nên buông màn xe xuống, chuẩn bị dựa lưng vào đệm nghỉ ngơi một chút, thuận tiện ngẫm lại những chuyện sẽ làm sau khi trở về Bạch gia.

Ngay lúc này, chỉ nghe một tiếng ngựa hí dài.

Vân Sinh bị đẩy về phía trước, xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại.

Tiện đà nghe được Bạch Võ bên ngoài cao giọng mắng hỏi: “Là ai?”

Vân Sinh vừa định vén rèm lên, nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, lại bỗng nhiên nghe được Bạch Võ kinh hoàng hô to một tiếng:

“Bảo hộ tiểu thư.”

Chưa đợi Vân Sinh xuống xe liền nghe “Chát”, một thanh kiếm dài bằng nửa chiều dài cánh tay từ ngoài cửa sổ xe đâm vào.

Vân Sinh né người sang, không hề nao núng nhảy khỏi xe ngựa.

Dưới tình huống như thế, chỉ có hành động, liên tục thay đổi vị trí mới có thể nhân cơ hội kẻ địch chưa chuẩn bị kịp mà xuất chiêu hành động.

Vân Sinh xuống xe ngựa, chỉ thấy đám người Bạch Võ đang cùng vài tên hắc y nhân giao chiến, trên mặt đất còn tứ tung ngang dọc một vài thi thể.

Mấy tên hắc y nhân thấy Vân Sinh, lập tức liền không màng người khác, cùng nhau hướng Vân Sinh xông tới.

Bạch Võ nóng vội tiến đến bảo vệ Vân Sinh, lại vô ý bị phía sau hắc y nhân đâm một nhát trên vai.

Bạch Võ bất chấp bản thân bị thương, đưa kiếm lên đỡ, miệng hô lớn: “Tiểu thư, chạy mau!!!”

Vân Sinh vẫn đứng nguyên tại chỗ, nguyên bản mọi người chưa từng được chứng kiến đến con người thật của đại tiểu thư Bạch gia, Bạch Vân Sinh.

Lúc này, chỉ còn thấy ánh mắt của nàng mát lạnh như lưỡi kiếm.