Chương 16: Ly biệt

Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi

16. Ly biệt

Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung

Hành Tâm chỉ vào thanh cổ kiếm trong tay Vân Sinh nói,

“Kiếm này gọi là “Độ”, là di vật của vi sư ta lúc lâm chung, sở dĩ đem tặng cho ngươi là vì hy vọng sau này, ngươi có thể độ người độ mình, cân nhắc kĩ mọi việc trước khi làm, chớ vì yêu thích nhất thời mà làm điều ác.”

Hành Tâm nói rằng hồn của Vân Sinh là do hắn kèo về từ dị thế, bởi vì vốn dĩ không xuất phát từ đây cho nên mệnh số của Vân Sinh cũng hoàn toàn không tồn tại.

Hành Tâm còn nói, sở dĩ hắn nhất quyết đem Vân Sinh lên núi này từ năm hai tuổi là vì hắn nhìn không thấu số mệnh của nàng, bởi vì sợ nàng hại người khác nên mới đem đi.

Sau mười mấy năm ở chung, Hành Tâm biết tuy Vân Sinh đã từng học võ công, mỗi một chiêu đều vô cùng sắc bén công phu, thế nhưng bản tính của Vân Sinh lại rất thiện lương.

Vân Sinh xuất hiện, vận mệnh như một hạt cát nhỏ giữa chốn nhân sinh. Hạt cát này tuy nhỏ nhưng lại không ai có thể nói trước có thể đem thế giới này biến hóa ra sao.

Vân Sinh hy vọng có thể cùng Hành Tâm xuống núi, trở về sống ở Bạch gia, dù sao thì Hành Tâm nay cũng đã gần trăm tuổi.

Nhưng Hành Tâm lại rất ý vị thâm trường, hắn nói:

“Mỗi người đều có định số riêng.”

Mà Vân Sinh vốn không hiểu định số là cái gì……

Cho tới khi, Vân Sinh bị Hành Tâm nài ép lôi kéo đem lên Lăng Vân Phong này.

Vậy mà lúc quay về lại là Hành Tâm đuổi mãi không đi, liền hận không thể một chân đá Vân Sinh một phát lăn xuống núi.

Vân Sinh biết, lão đầu này là không biết nên cùng mình từ biệt như thế nào.

Nàng làm sao không hiểu, có lẽ lần này từ biệt, sau này vĩnh viễn khó có thể tái kiến.

Vân Sinh một thân áo dài màu trắng xanh tố, tóc dài ngang eo lưu loát được buộc đuôi ngựa lên cao, bên hông là một thanh đoản kiếm cũ, lưu loát mà giỏi giang.

Bị Hành Tâm đuổi khỏi Lăng Vân Phong, Vân Sinh chỉ còn một mình, đi đến lưng chừng núi thì bỗng nhiên cảm thấy gió lạnh thổi qua, hàn khí tận xương.

Nhìn về nơi xa dưới chân núi một mảnh trắng xoá, lúc này mới nhớ tới, hiện giờ đúng là đang tháng chạp, cũng là lúc đại tuyết phong sơn.

Mới vừa rồi cáo biệt Hành Tâm còn bi thương sầu não, lúc này hoàn toàn không còn cảm nhận được gì nữa, Vân Sinh vòng tay ôm lấy cơ thể mình, bước nhanh về phía trước, trong lòng chửi thầm lão nhân này đuổi mình xuống núi cũng không biết chuẩn bị cho mình vài chiếc áo bông.

Càng đi càng thấy dưới chân dần dần có tuyết đọng, thời tiết càng thêm rét lạnh.

Vân Sinh một thân áo đơn giản bước nhanh đi trước, muốn xuống núi trước khi mặt trời lặn.

Không bao lâu sau, Vân Sinh liền nhìn thấy dưới chân núi cách đó không xa có đoàn người đang hướng đỉnh núi mà đi.

Đoàn người phía trước không biết là người phương nào, Vân Sinh ẩn mình đến một bên đường nhỏ, âm thầm quan sát.

Đoàn người đến gần, nàng dần nghe được kia mấy người kia nói chuyện, “Đại tiểu thư phải ở trên núi mười mấy năm, thật quá cực khổ!!!”

Vân Sinh nghe thanh âm liền cảm thấy có chút quen thuộc, đại tiểu thư trong câu nói kia dường như là đang chỉ chính mình.

Trong núi phạm vi mấy dặm, hẳn là cũng sẽ không có đại tiểu thư thứ hai giống như nàng, hai tuổi đã bị đưa lên núi.

Vân Sinh nhìn kỹ xuống dưới, trong lòng vui mừng.

Người đang nói chuyện kia chính là lão quản gia của Bạch gia, Bạch Võ.

Vân Sinh lập tức bước nhanh, tam chân miêu khinh công mà chính mình học được từ Uyên Thủy, không bao lâu sau liền đi tới chỗ đoàn người trước mặt.

Đám người Bạch Võ đột nhiên đối diện Phúc Sinh trước mặt, có chút kinh ngạc.

Vân Sinh không nói hai lời, không màng mọi người bàn tán, bước về phía trước hướng dưới chân núi mà đi, vừa đi vừa nói:

“Đi thôi.”

Bạch Võ nghe xong Vân Sinh nói, lúc này mới định thần, có chút không xác định hỏi, “Tiểu thư?”