Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi
15. Vận mệnh mờ mịt
Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung
Chính người cha ở kiếp này của mình, Bạch Vạn Kim, từng làm không ít chuyện xấu trong giới thương nhân, mà lại nhất thời thay tâm đổi tính, muốn làm việc thiện,.
Nhưng vốn dĩ trước đó Bạch Vạn Kim cũng từng mở miệng làm khó dễ Hành Tâm, nếu muốn hắn về quê nhà tích đức làm việc thiện thì phải cầu cho hắn một mụn con.
Ngặt nỗi Bạch Vạn Kim cả đời này số mệnh định sẵn không có con cháu nối dòng, vì thế Hành Tâm nhân lúc say rượu liền thể hiện tài năng, đem việc này đáp ứng.
Tiện đà không biết đã dùng biện pháp gì, lúc ấy vừa vặn là lúc linh hồn của Vân Sinh ở thời hiện đại đang lưu lạc ở đây.
Cứ thế, Bạch gia liền có một đích nữ đại tiểu thư, cũng chính là Vân Sinh.
Vân Sinh nhớ tới lời Hành Tâm vừa nói với chính mình là hắn vì say rượu mà làm hỏng việc, nhất thời có chút xấu hổ.
Sáng sớm hôm sau.
Hành Tâm vẫn như cũ đứng chờ ở Vân Sinh trước cửa từ sớm, thầy trò hai người mười hai năm bất biến, ngày ngày Hành Tâm đều phải lôi kéo Vân Sinh đi tản bộ.
Chỉ là lúc này đây, khi Vân Sinh bước ra cửa, Hành Tâm cũng không như cũ khởi hành ngay, mà là nhìn Vân Sinh rồi ý vị thâm trường nói:
“Hôm nay ngươi liền xuống núi đi.”
Vân Sinh sửng sốt, đây chính là câu nói mà nàng ngày ngày ngóng trông.
Cuối cùng ngày này cũng tới. Thế nhưng trong lòng lại dâng lên nhiều cảm xúc khó tả.
Dù trong lòng còn ít nhiều lưu luyến, nàng cũng hiểu được rằng chính mình rồi cũng sẽ có một ngày phải rời khỏi Lăng Vân Phong này để quay về Bạch gia.
Lúc gần đi, Vân Sinh đem một kiện đạo bào trắng muốt mới tinh đưa đến trong tay Hành Tâm, nửa thật nửa đùa nói,
“Đây là Vân Sinh tự tay làm, sư phó ngài cũng đừng ghét bỏ tay nghề vụng về của đồ nhi. Sau này sư phó không cần phải mặc lui mặc tới một chiếc áo bào cũ kĩ kia nữa, dù sư phó tu đạo cao nhân cũng phải chú trọng một chút đến dáng vẻ bên ngoài.”
Hành Tâm nhìn xiêm y trắng thuần mới tinh trong tay, hàng mi hoa râm khẽ run lên, bỗng nghe xong câu nói của Vân Sinh liền trừng mắt liếc nàng một cái, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm động.
Hành Tâm nhìn Vân Sinh, nhớ lại năm đó chính mình nhất thời thể hiện thi thuật đem hồn phách nàng triệu tới chỗ này, rồi lại lo lắng nàng kiếp trước từng gây nên nhiều tội ác nên liền yêu cầu Bạch gia đem nàng đến ở bên cạnh mình mười mấy năm.
Nay mười mấy năm đã qua, hắn sớm đã biết Vân Sinh vốn không phải giống như hắn đã từng lo lắng, tuy nàng có bộ dáng thanh nhã ôn hòa, tính tình bên trong tuy có chút tàn nhẫn, nhưng chung quy cũng không phải là ác nhân.
Trước khi đi, Hành Tâm giao cho Vân Sinh một thanh đoản kiếm.
Vỏ kiếm cổ xưa, thanh đoản kiếm chưa được mài bén.
Hành Tâm vỗ vỗ tay Vân Sinh,
“Nhiều năm như vậy, vi sư chưa từng dạy võ công cho ngươi, nhưng ngươi ngày ngày vào rừng luyện võ, vi sư đều nhìn thấy hết, tuy không biết ngươi võ công của ngươi xuất phát từ môn phái nào, nhưng nhất chiêu nhất thức đều vô cùng sắc bén.”
Vân Sinh lúc ở Lăng Vân Phong là cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, vậy nên vẫn như kiếp trước, ngày ngày rèn luyện, khiến bản thân ngày càng tiến bộ hơn.