Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi
14. Rượu say hỏng việc
Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung
Trước khi đi, Vô Ưu quay sang nói với Vân Sinh,
“Ta biết ngươi là đích nữ của Bạch gia ở Trường An Bạch gia. Sau này ngươi xuống nui, ta liền đến Bạch gia tìm ngươi có được không?”
Vân Sinh cười gật gật đầu, “Được.”
Chỉ là, vạn sự đều có biến số, sự tình tương lai ai có thể hoàn toàn nói trước?
Màn đêm buông xuống, Hành Tâm một mình ngồi bên một bàn rượu hạnh hoa. Hành Tâm không nói gì, chỉ bất chấp uống.
Bởi vì Vô Ưu cùng Uyên Thủy rời đi, Lăng Vân Phong thượng này càng thêm yên tĩnh.
Cứ như vậy, dưới ánh đuốc mờ nhạt cùng ánh trăng thanh, một già một trẻ ngồi đối diện nhau. Nơi xa ngẫu nhiên truyền đến tiếng tịch mịch càng làm tang thêm một tia tiêu điều.
Hành Tâm buông chiếc ly trong tay xuống, nhìn cách rừng trúc khẽ lay vì gió thổi ở cách đó không xa, nói,
“Đợi sau khi xuống núi, muốn che dấu chính mình thì chớ có nhất thời động tâm, vì chính những người xung quanh ta là những người mang lại mầm tai hoạ.”
Vân Sinh nghe Hành Tâm nói, tay gắp đồ ăn bỗng dừng lại, tiện đà khó hiểu hỏi,
“Sư phó là nói?”
Hành Tâm lại tự rót một ly, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Vân Sinh,
“Vi sư biết, ngươi không phải là người của thế giới này.”
Vân Sinh ngoài mặt trấn tĩnh nhưng đũa trúc trong tay lại là “Cách” một tiếng, bởi vì dùng sức quá mạnh mà bị gãy làm đôi.
Hành Tâm lại ngẩng đầu uống hết một chén rượu,
“Ngươi không phải vẫn luôn muốn biết năm đó vì sao vi sư đem ngươi đưa tới nơi này sao?”
Vân Sinh im lặng, nhưng trong lòng lại rất khẩn thiết muốn Hành Tâm có thể nói ra câu trả lời, bởi vì đây xác thật chính là điều mà bản thân vẫn luôn nghi hoặc trong lòng.
Đem vào trong núi để tránh họa cầu phúc? Vân Sinh sẽ không bao giờ tin vào cái lý do này.
Hành Tâm vốn dĩ tửu lượng không cao, liên tục mấy chén làm thần sắc liền trông có chút hơi say.
Hắn nâng mắt nhìn Vân Sinh, nhưng ánh mắt lại dường như xuyên qua Vân Sinh, nhìn về phía xa xa.
“Năm đó……”
Hành Tâm trong tay nắm chặt chén rượu, từ từ kể lại chuyện cũ của mười bốn năm về trước.
Vân Sinh lẳng lặng nghe Hành Tâm nói:
“Năm đó, Bạch gia chính là gia tộc giàu nhất thành Trường An, nhưng cha ngươi Bạch Vạn Kim lại không phải là người một lòng hướng thiện.
Ta năm đó đi ngang qua thành Trường An, biết được việc này, liền thỉnh hắn một lòng hướng thiện, cảm hóa tâm tư.
Cha ngươi lại nói nếu vi sư có thể làm phu nhân của hắn sinh hạ một đứa con, cả cuộc đời của hắn sau này nhất định sẽ hành thiện tích đức, báo đáp thượng ân.”
Vân Sinh nghe đến đây, tuy trong lòng biết Hành Tâm cố ý khuếch đại hai từ “Việc thiện”, nhưng lại không có nghe ra kỳ lạ ở chỗ nào.
Nàng lại rót một ly rượu cho Hành Tâm, Hành Tâm chấp khởi uống một hơi cạn sạch, nói tiếp:
“Vi sư lúc ấy liền bấm tay tính toán. Lại tính ra, Bạch Vạn Kim cả đời này cũng không con nối dõi chi phúc……”
Thanh âm Hành Tâm càng ngày càng nhỏ, cúi đầu, trong miệng lại còn không ngừng lẩm bẩm.
Vân Sinh nóng lòng nghe được đáp án, liền vội tiến đến gần, liền nghe được Hành Tâm đang thấp giọng lẩm bẩm,
“Vì làm cha ngươi một lòng hướng thiện, tạo phúc ở quê nhà, không hề làm việc gian thương, vi sư trong một lần say rượu đã rấ xúc động, liền đồng ý với điều kiện đó…”
Vân Sinh thấy Hành Tâm dần không nói gì, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn,
“Sau đó thì sao?”
Hành Tâm mê mang nửa mở mắt nửa nhắm mắt, cũng không biết là say hay là tỉnh, chỉ thấy hắn một tay nắm bả vai Vân Sinh, thần sắc thê lương nói:
“Năm đó nếu không phải vi sư say rượu lỡ miệng hứa thì ngươi cũng không xuất hiện a!”
Vân Sinh: “……”
Vân Sinh trong lòng chửi thầm, vậy ra nguyên lai chính mình lại là sản vật sau một lần say rượu làm hỏng việc của Hành Tâm.