Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi
13. Ly biệt
Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung
Trong mắt Vô Ưu, sư phó Uyên Thủy của hắn không gì là không biết, không gì không làm được.
Nhưng khi Vô Ưu đề cập với Uyên Thủy về những nghi hoặc của chính mình đối với Vân Sinh, Uyên Thủy cũng chỉ trầm mặc nói,
“Nàng bất đồng, cũng bất phàm. Có lẽ sau này các ngươi sẽ còn đi chung một đoạn rất dài.”
Vô Ưu đang tuổi thiếu niên cũng không thể hoàn toàn lý giải được thâm ý trong lời của Uyên Thủy.
Thế nhưng thời gian thấm thoát, từ một thiếu niên cũng dần dần trở thành nam tử phong tuấn. Lúc này Vô Ưu mới cảm thấy chính mình đang dần dần minh bạch lời sư phó nói.
Trên đầu cành, Vân Sinh xoay người, vừa vặn nhìn thấy Vô Ưu đang ngẩn người ở cách đó không xa. Vân Sinh hướng Vô Ưu vẫy tay, giương giọng nói:
“Vô Ưu, ngươi chính là tới giúp ta hái hạnh hoa?”
Vô Ưu nghe thấy thanh âm của Vân Sinh mới bình phục lại những suy nghĩ tán loạn trong đầu, nhìn nữ tử mỹ mạo bất phàm ở phía đối diện đang hướng mình cười.
Vô Ưu một đường bay thẳng đến cây hạnh hoa, đối với Vân Sinh đạm nhiên cười, trong mắt tràn ngập sủng nịnh. Theo một trận gió, Vô Ưu giương tay áo phất nổi lên che trời, cánh hạnh hoa theo đó rơi lấp đất.
Vô Ưu một phen ôm chặt eo Vân Sinh, hai người cánh hoa phất phới đầy trời, rơi xuống đất.
Vân Sinh tiếp nhận giỏ hạnh hoa từ tay Vô Ưu, cười nói,
“Cách này thật tốt, vừa nhanh lại ít tốn sức, bằng này cánh hoa có thể chứa đầy trong lu rượu của sư phó rồi. Năm sau, chúng ta lại có rượu hạnh hoa để uống……”
Vô Ưu ngược lại không bị tiếng cười của Vân Sinh cảm nhiễm, chỉ khẽ chau mày.
Vân Sinh thấy ngày thường người này luôn cùng chính mình cười đùa vui vẻ, hôm nay lại dị thường trầm mặc, không ngăn được ngẩng đầu lên hỏi,
“Có chuyện gì sao?”
Vô Ưu nhìn Vân Sinh, bất chợt hồi tưởng lại, năm đó chính là một tiểu nữ hài mang hai búi óc, một thân quần áo màu đỏ thanh nhu, sớm đã trở thành một nữ tử xinh đẹp.
Một thân váy sam cùng với mái tóc cài theo mấy cành hạnh hoa liền biến nàng trở nên diện mạo phi phàm.
Vô Ưu nâng lên tay, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng phất quá gương mặt Vân Sinh,
“Ta phải đi.”
Vân Sinh nghe được Vô Ưu nói, ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng chỉ một cái chớp mắt lúc sau đã nhoẻn miệng cười thoải mái, thanh âm ngọt thanh, ngữ khí nhàn nhạt
“Đây đúng là chuyện tốt, đợi mười hai năm, rốt cuộc cũng có thể xuống núi, ngươi hẳn là rất vui.”
Ở đây mười hai năm, đã rất nhiều lần Vân Sinh và Vô Ưu cùng nhau đi khám phá hết thảy cuộc sống dưới chân núi, các phiên chợ náo nhiệt, người đi đường đông đúc, còn có các món ăn ngon, đồ vật lạ.
Nhưng Hành Tâm không cho phép nàng xuống núi, Uyên Thủy cũng không cho phép Vô Ưu xuống núi.
Cho nên hai người chỉ có thể thành thành thật thật ngây ngốc ở lại Lăng Vân Phong này.
Hiện giờ Vô Ưu được như ước nguyện, không vui vẻ mới là lạ.
Chỉ là, từ nhỏ đã luôn ở bên nhau, cùng chung sống mười hai năm, làm bạn từ lúc còn là tiểu tử trẻ người non dạ cho tới tận bây giờ. Đột nhiên, một người phải rời khỏi, bỗng dưng cảm thấy có chút xót xa.
Vô Ưu tới rừng hạnh hoa, đó là để cùng Vân Sinh từ biệt.
Lúc đó là buổi trưa, Vân Sinh lại gặp lại những hắc y nhấn đã từng hộ tống Vô Ưu lên núi mười hai năm trước.