Chương 29: Địa Phủ Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi

Sau khi nghe xong tiền căn hậu quả theo như lời Phạm Vô Cữu nói, phán quan tiên sinh suy tư một chút: “Ừm… gần đây quả thật ngoại trừ công việc ra, Bạch tiên sinh hiếm khi trở lại Minh phủ, cũng không có ai biết cậu ấy đi đâu.”

“Tôi đã nói gần đây cậu ấy không thích hợp, nhưng các người đều giống như không biết!” Phạm Vô Cữu vỗ đùi một cái.

Phán quan bất đắc dĩ.

Không phải bọn họ không biết, mà là giả vờ như không biết.

Chuyện mà tổ tông kia cảm thấy không kiên nhẫn nhất chính là có người quản hay chú ý cậu ấy làm việc gì, huống hồ từ trước đến nay, cậu ấy làm việc theo tâm trạng, ai dám giống như Tiểu Hắc cứ nhìn chằm chằm vào cậu ấy, chú ý rốt cuộc cậu ấy đã đi đâu.

“Chuyện này không công bằng.” Phạm Vô Cữu nhỏ giọng nói: “Tại sao cậu ấy muốn làm gì thì làm, còn tôi lại gánh cái công việc ngậm đắng nuốt cay này…”

Phán quan có chút buồn cười.

“Cậu thật sự cho rằng Bạch tiên sinh giao tất cả mọi chuyện cho cậu sao?”

“... Chẳng lẽ không phải sao?”

“Chẳng lẽ công việc hằng ngày của quỷ sai đều thoải mái như vậy sao? Chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là quỷ hồn có thể ngoan ngoãn theo anh về sao?” Phán quan lại cười: “Hiện giờ thời đại ở hiện thế cũng từng chút đổi mới, yêu ma quỷ quái trước kia đều gióng trống khua chiêng gọi quỷ sai đến bắt đều đã bị phong ấn lại gần hết, nhưng nếu thật sự có một con thoát được, chỉ sợ…”

Phạm Vô Cữu há miệng, làm như muốn nói gì đó.

“Cho tới nay, Bạch tiên sinh đều nhận những việc nguy hiểm cho mình, còn lựa chọn những thứ thích hợp để cho anh rèn luyện.”

Phạm Vô Cữu ngây ngẩn cả người.

“Tôi còn tưởng rằng…”

“Anh tưởng rằng cậu ấy cố ý muốn lấy công việc để đẩy anh đi thấy xa đúng không? Sau đó còn cậu ấy thì nhàn nhã thích làm gì thì làm sao?” Phán quan tin tưởng lắc đầu: “Sẽ không đâu, Bạch tiên sinh không phải là người như vậy.”

“Sở dĩ trong khoảng thời gian này cậu ấy giấu tung tích của mình rất kỹ, không để anh và chúng tôi phát hiện, đương nhiên cũng có lý do của cậu ấy.” Phán quan ngẩng đầu: “Không chừng là Bạch tiên sinh đã phát hiện ra chuyện gì đó mà ngay cả Minh phủ cũng không có sức lực chống đối, tương đương với hạo kiếp và nguy cơ to lớn, muốn lấy sức của mình lặng lẽ giải quyết đó.”

Phạm Vô Cữu ngây dại.

Hắn sững sờ, làm như muốn nói cái gì đó, nhưng vừa muốn nói lại thôi, cuối cùng lắp bắp: “Thì ra, hóa ra Tiểu Bạch cậu ấy vì làm như vậy cho nên mới…”

“Ừ, không sai.” Phán quan kiềm chế gật đầu: "Nhất định Bạch tiên sinh có chuyện gì khó nói, cũng không muốn để cho chúng ta lo lắng mới làm như vậy.”

Phạm Vô Cữu không còn cảm thấy uất ức nữa.

Hắn thật sự là quá lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi!

Sao có thể nghĩ anh em tốt của mình trốn việc đi đến nơi nào đó nghỉ ngơi được chứ!

Hắn hít hít mũi, vẻ mặt cảm động: “Thì ra là thế! Thật không hổ là anh em tốt mà tôi kiêu ngạo!”

Phạm Vô Cữu thuận tay cầm lấy ly sứ bên cạnh, một hơi uống cạn sạch, sau đó rầm một tiếng đặt nó lại trên bàn, miệng lẩm bẩm nói: “Ngon!”

Sau đó hắn như được bơm đầy máu tại chỗ, như một con cá chép nhảy khỏi bàn làm việc, cực kỳ có tinh thần như Husky vừa tắm rửa xong, vui vẻ chạy ra ngoài.

Phán quan: “...”

Trà sữa anh ta vừa pha!

Một ngụm còn chưa uống!

Tên thối này!

“Tiểu Lộc, tôi nói cho cậu một tin tốt. Đợi đến mùa hè, tôi sẽ được lên trấn đi học tiểu học.”

Trong một đám bạn chơi cùng, hôm nay lại có một cậu nhóc vui vẻ chạy đến nói với Tiểu Lộc.

“Thật tốt.” Tiểu Lộc cảm khái từ tận đáy lòng: “Vậy cậu phải đi học cho tốt nha.”

Cậu nhóc nhìn nụ cười kia của cô, sau đó dần dần đỏ mặt, không được tự nhiên quay mặt đi nơi khác.