“Vậy, vậy cậu có muốn đi học cùng chúng tôi không?” Cậu nhóc nhăn nhó hỏi Tiểu Lộc: “Trường học rất vui, cô giáo sẽ dạy cho chúng tôi rất nhiều thứ, sau đó còn có nhiều bạn bè làm bạn hơn những người bạn ở trong thôn.”
“... Nghe rất thú vị nha.”
“Đúng vậy.” Cậu bé lại hỏi: “Vậy cậu đi cùng chúng tôi nhé?”
Suy nghĩ của trẻ em thường rất tinh khiết và đơn giản.
Tiểu Lộc lắc đầu.
“Tôi không muốn lắm.”
Đi học thì cần phải có tiền mới đi học được.
Hơn nữa bây giờ bà ngoại đã qua đời, cô nhóc không thể mang đến phiền toái cho những người khác trong thôn nữa.
Trong TV chiếu chính là, những đứa trẻ không có cha mẹ và người nhà đều bị đưa đến cô nhi viện.
Cô nhóc không bị đưa đến ở bên trong cô nhi viện, hình như mọi người trong thôn không nỡ đưa cô đi, cô cũng không muốn đến ở bên trong cô nhi viện, cho nên tất cả mọi người đều ngầm chăm sóc cô. Nhiều ngày trôi qua như vậy, cô không chỉ không đói mà gầy đi, hơn nữa hai má còn mập mạp hơn, buổi sáng dì hàng xóm còn buộc tóc hai bên cho cô, trên đầu còn kẹp lên thêm hai cái kẹp hình con bướm nhìn rất đẹp mắt.
Cho nên, cho dù rất tò mò trường học là nơi như thế nào, cô nhóc vẫn lắc đầu.
Cậu bạn nhỏ có chút mất mát rời đi.
Thế giới bên ngoài sẽ như thế nào?
Tiểu Lộc cũng không biết.
Dường như từ khi cô nhóc có ký ức đã sống trong thôn trang nho nhỏ này.
Bà ngoại có thể nhìn thấy những người bạn của mình mà cô không thể thấy được, dạy cô biết chữ, kể cho cô nghe những câu chuyện thú vị, chăm sóc cô lớn lên.
Sau khi bà ngoại rời đi, tuy rằng cô cũng thấy được thứ rất đáng sợ, gặp phải yêu quái xấu xa muốn ăn thịt cô, nhưng cô còn gặp được anh trai nhỏ tốt bụng, ngài Thỏ và Thần núi gia gia.
Hơn nữa, hiện tại cô đã không gặp phải những thứ xấu xa khiến người ta sợ hãi kia, cô sống rất vui vẻ.
Đừng buồn nữa, hãy vui lên nào!
“Cố lên!” Tiểu Lộc nắm chặt tay lại, cổ vũ cho mình một chút.
Ngài Thỏ đứng cách đó không xa: … Mới sáng sớm, cô nhóc ngốc này lại đang phát điên cái gì vậy?!!!
Ngài Thỏ đứng ở phía xa nhìn cô nhóc ngốc một hồi, phát hiện hôm nay cô nhóc không giống như mọi ngày đi ra khỏi thôn tìm đường chết, nó cảm thấy yên tâm hơn đôi chút, vừa định nhảy nhót tìm chỗ nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên lỗ tai của mình bị một bàn tay túm lấy rồi nhấc lên.
Ngài Thỏ: “...???”
Đường đường là thú lừa bịp, từ khi nào đã chịu qua nhục nhã như thế này?
Người nhất bỗng nó lên là một thiếu niên áo đen tóc đen đội mũ lưỡi trai.
Thiếu niên chính là Phạm Vô Cữu gần đây một mực ở nhân gian bắt cá, hắn thay đổi trang phục, hoàn mỹ dung nhập vào thế giới con người không hề có chút sơ hở nào, hắn thu liễm khí tức của mình, chỉ liếc mắt nhìn thì không khác gì một thiếu niên bình thường.
Khụ, nhưng khí chất đường phố bẩm sinh thì không thể giấu được.
“He he he, thỏ con, xin chào.”
Phạm Vô Cữu vươn bàn tay ác ma, nhìn quanh bốn phía không người, xoa nắn nó từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới lên tiếng thanh minh cho mình: “Trước đó tôi thanh minh một chút ha, tôi không thích cái loại con gái lông xù chỉ biết chít chít như cô đâu, trên thế giới này có đàn ông con trai nào mà lại thích thỏ không? Tôi chỉ muốn sờ một chút mà thôi.”
Ngài Thỏ bị gọi là con gái chỉ biết chít chít tức giận muốn chết, há mồm làm đổ hạt đậu trong giỏ trúc ra ngoài, nhảy lên nói: “Thằng nhóc con, cậu đúng là đồ ngốc, để xem tôi có đánh chết cậu không!!!”
Phạm Vô Cữu sợ đến ngây người: “Thỏ biết nói!”
Một giây sau, hắn kịp phản ứng lại: “Thỏ con đang mắng tôi sao?”