“Tiểu Hắc, vậy thật sự là quá tốt rồi.” Tạ Tất An trở tay đã lấy quyển trục ra, rũ xuống đất như một sợi dây dài, có thể vòng quanh thân thể hai người bọn họ vài vòng.
“Cậu xem, đây là một ít danh sách cần câu hồn gần đây.”
… Một chút này chắc là gần trăm triệu người đúng không?!!!
“Tôi tin là Tiểu Hắc nhất định có thể hoàn thành một cách nhẹ nhàng.”
... Tổ tông, cậu móc hết công việc mấy năm tiếp theo của mình đều giao cho tôi sao?
“Cố lên, Tiểu Hắc, tôi đi trước đây.”
“... Chờ một chút, cậu đi đâu?”
Chờ Phạm Vô Cữu phục hồi lại tinh thần, dường như mới phát hiện có chỗ nào đó không đúng, Tạ Tất An đã cười híp mắt nhét quyển trục kia cho hắn, vung ống tay áo lên, biến mất trong nháy mắt.
Phạm Vô Cữu: “...”
Tiểu Bạch, cậu thật đúng là anh em tốt của tôi!
Vì thế, Phạm Vô Cữu mơ mơ màng màng bị ‘giao trọng trách’, trong khoảng thời gian này phải nghiêm mặt làm nhiệm vụ, tăng ca giúp anh em tốt đẩy nhanh tốc độ làm việc.
Cũng chính vì vậy, trong khoảng thời gian gần đây, danh hiệu ‘quỷ sai đáng sợ tàn bạo hung hãn nhất’ của hắn càng truyền càng rộng, dần dần quỷ yêu đều nói thái quá lên.
Bóp nát sọ quỷ giống như bóp nát đậu phộng đều là cách nói nhỏ nhặt rồi.
Thậm chí, có quỷ nói mỗi bữa ăn, Hắc Vô Thường đại nhân nhất định phải xé nát hồn phách chấm gia vị hoặc nhắm rượu hay đại loại là những lời tương tự như vậy.
Phạm Vô Cữu đứng ở trung tâm lời đồn: “...”
Lần này, hắn giống như một con Husky ỉu xìu, cúi đầu đẩy cửa phòng làm việc của phán quan ra, sau đó nghênh ngang nằm ở vị trí làm việc của người ta.
Phán quan tiên sinh đang làm việc: “...”
Hắc Bạch Vô Thường các người không có văn phòng riêng sao?
Nhưng mắt thấy lần này cả người Phạm Vô Cữu mềm nhũn như mì sợi, khí thế uể oải không phấn chấn giống như cá chết, phán quan tiên sinh không vội vàng đuổi hắn đi, anh ta không nhanh không chậm pha cho mình một ly trà sữa do Mạnh Bà tự mình nghiên cứu sản xuất.
“Có chuyện gì vậy?”
Phán quan tiên sinh đeo kính gọng vàng, mặc trang phục cổ đại, trong tay bưng ly sứ tinh xảo bốc lên hơi nóng, có tâm mở miệng hỏi hắn.
Phạm Vô Cữu soạt một tiếng từ vị trí công tác của anh ta ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ướt sũng ngập nước đáng thương nhìn phán quan.
Phán quan: ... A cái này… Husky rơi lệ. JPG?
Thôi thôi, người này làm việc ở địa phủ đã lâu, mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng tâm tính lại không khác gì một thiếu niên.
Bạch Vô Thường như là tiền bối của anh ta, nhưng đối với anh ta mà nói, Hắc Vô Thường lại giống như con trai mà mình nhìn nó trưởng thành từ nhỏ đến lớn vậy.
Phán quan nhìn Hắc Vô Thường như trưởng bối nhìn hậu bối, như cha già nhìn con trai ngốc nghếch, thường xuyên dùng thái độ vừa giận nhưng lại không thể không bao dung nhìn hắn.
“Có chuyện gì thì cứ nói với tôi đi.” Anh ta đặt ly sứ lên bàn làm việc, vừa bực mình vừa buồn cười: “Bạch tiên sinh bắt nạt cậu sao?”
“Tiểu Bạch nói tôi là người anh em mà cậu ấy tín nhiệm nhất, cũng vì tín nhiệm tôi nên mới giao công việc quan trọng của cậu ấy cho tôi…”
Phán quan tiên sinh gật đầu.
Sau đó, Phạm Vô Cữu ‘hu’ một tiếng làm như là khóc thành tiếng, cáo trạng nói: “Đúng, không sai, cậu ấy bắt nạt tôi!”
Phán quan: “...”
Anh ta bất đắc dĩ thở dài, sờ sờ đầu hắn: “Anh ngẫm lại mà xem, có phải mình đã làm chuyện gì khiến cậu ấy không vui, hay là gần đây tâm trạng của cậu ấy không tệ, anh lại lượn lờ trước mặt cậu ấy, lấy mặt nóng dán mông lạnh không…”
Phạm Vô Cữu: “...”
Hắn nâng lên vẻ mặt uất ức lên: “Không ngờ hình tượng của tôi trong lòng các người là như vậy?”
Phán quan ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, cũng không hoàn toàn là hình tượng này.”