Ban đêm, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có vài tiếng mèo kêu, chó sủa với côn trùng râm ran. Tất cả đều như những đêm bình thường. Nhưng Diệp Thùy ngồi trên bậc cửa sổ tầng 6 biết tất cả đều đã không còn như trước.
Thiên thạch xoẹt qua Trái Đất, nhân loại biến thành tiểu nhân cao 10~15cm, động vật có được trí tuệ. Nhân loại vốn đứng trên đỉnh tháp sinh vật của Trái Đất nay rơi xuống tận đáy chóp. Điều này khiến Diệp Thùy cảm thấy đầy châm chọc. Hôm qua đang nghe mập đại thẩm nói muốn tìm người thôn Tiểu Lý tới bắt hết chó mèo hoang, hắn còn nghĩ tận thế của chó mèo hoang, nhưng bây giờ lại là tận thế nhân loại.
Lúc này hắn đang ở trong phòng mập mạp, bởi vì phòng này tương đối nhỏ khiến bọn hắn an tâm hơn. Lúc chiều Diệp Thùy đã đem đồ ăn từ phòng mình chuyển đến đây. Đồ ăn tuy không nhiều, nhưng bây giờ bọn hắn đã là người tí hon nên vẫn đủ cho một thời gian.
Thế nhưng khi đồ ăn hết thì làm sao?
Diệp Thùy xoay đầu nhìn thoáng qua bàn để sách, Tiểu Bạch ngủ ở đó, Vương Thi Vũ cùng mập mạp thoải mái ngủ bên cạnh của nó. Vương Thi Vũ đã cởi bộ quần áo làm bằng giấy gói kẹo, mặc một bộ váy xinh xắn —— là từ bộ sưu tập của mập mạp, cái này khiến Diệp Thùy một lần đối với mập mạp vô ngữ. Con hàng này ngay cả trang phục loli cũng có, mà lại là y phục có thể cởi ra. . .
Thôi kệ, hắn không hiểu thế giới của Trạch Nam a.
Bất quá bây giờ xem ra, Trạch Nam Hứu Hồ này lại là người hữu dụng nhất.
Diệp Thùy nhìn sang bên kia bàn đọc sách, đó là máy bay trực thăng điều khiển từ xa mà mập mạp mới đặt mua. Hiện tại cái này đồ chơi đối với mấy người như Diệp Thùy mà nói thì không khác gì máy bay trong phim khoa học viễn tưởng.
Không thể một mực ở tại nơi này, đó là quyết định chiều nay của Diệp Thùy cùng mập mạp, Vương Thi Vũ, Tiểu Bạch. Khi đang thảo luận xem làm sao rời đi, mập mạp nghĩ ra cách tốt nhất —— mặt đất đã không an toàn, bọn hắn có thể dùng máy bay trực thăng rời đi!
Tuy nhiên, cái máy bay trực thăng này phải điều khiển từ xa, muốn điều khiển nó thuần thục đã không dễ dàng. Diệp Thùy, mập mạp, Vương Thi Vũ thì có thể chở được, nhưng thêm một con mèo cùng vật tư thì rất khó. Nhưng lúc này Trạch Nam đặc biệt là Kỹ Thuật Trạch liền phát đại uy.
"Ta có thể đem nó chỉnh sửa một chút. Phía trên camera có mấy bộ phận có thể gỡ bỏ, dùng keo dính mấy hộp các tông nhẹ dưới nó như khoang phi hành. Ta có thể lấy một số bộ phận nhỏ từ các mô hình khác để điều khiển hướng bay, cái này cũng không khó lắm." Ngay khi mập mạp nói vậy, hơn nữa có vẻ nóng lòng muốn thử, nhưng rất nhanh hắn nhận ra vấn đề nữa, "Hiện tại vấn đề duy nhất là. . . Làm sao sạc điện."
" Điện nước đều ngừng, đúng là khó giải quyết." Diệp Thùy cũng nhăn mày.
"Đần a." Vương Thi Vũ đang chơi cùng Tiểu Bạch nói: " Không phải có sạc pin bằng năng lượng mặt trời sao, mẹ em có một cái."
"Sạc pin năng lượng mặt trời " Diệp Thùy quay đầu nhìn thoáng qua mặt trời ngoài cửa sổ, "Cách này có thể, mập mạp, đồ chơi của ngươi dùng cổng usb sạc điện à? Bên ngoài chung cư có bán sạc pin năng lượng mặt trời. Ta nhớ có dây nối chuyển áp, chúng ta có thể nghĩ biện pháp làm một cái."
"Nó có thể sạc bằng usb, thế là có thể giải quyết vấn đề này dễ dàng rồi." Mập mạp vui vẻ nói: "Mặt khác, phiền ngươi gọi tên ta, không gọi mập mạp, mà nó không phải là đồ chơi, nó là máy bay của chúng ta."
Thế là liền quyết định ——máy bay này vẫn còn điện, mập mạp ước chừng có thể bay ra ngoài chung cư. Hiện tại mập mạp cần hoàn toàn cải tạo nó, đến lúc đó bọn hắn sẽ dùng nó đi tìm sạc pin năng lượng mặt trời.
Vậy là tạm thời Diệp Thùy và mập mạp thương lượng xong kế hoạch.
Còn việc làm gì sau khi rời đi chung khu thì phải xem tình huống lúc đó rồi nói.
"Xảy ra chuyện này, không biết ba mẹ thế nào." Diệp Thùy suy nghĩ về gia đình, hắn rất lo lắng, đương nhiên, cũng có chút hi vọng, "Bình thường cha mẹ đối với Đại Hoàng tốt như vậy, hẳn là nó sẽ chiếu cố tốt ba mẹ?"
Đại Hoàng là con chó được nhà Diệp Thùy nuôi từ nhỏ tới lớn. Mười năm trước, Đại Hoàng mắc bệnh, ba Diệp Thùy còn lặn lội đường xa đưa nó lên thành phố tìm bác sĩ thú y. Phải biết rằng trong thôn nuôi không ít chó mèo, nhưng chăm chút vật nuôi như vậy lại là hiếm thấy. Vì việc này lão ba còn bị người trong thôn vụng trộm nói đùa.
"Đại Hoàng nhất định sẽ chiếu cố tốt ba mẹ!" Diệp Thùy thầm nghĩ.
Ngay lúc này, hắn đột nhiên nghe được vài tiếng tiếng mèo kêu dưới tầng.
Mập mạp, Tiểu Bạch, Vương Thi Vũ đang ngủ đều nhanh chóng thức dậy.
"Phía dưới sao thế? " mập mạp nói.
Diệp Thùy cố nhìn rõ phía dưới. Dù ánh trăng khá sáng, nhưng bây giờ hắn lại nhỏ xíu, khó có thể nhìn thấy —— Tầm nhìn của hắn so với mập mạp, Vương Thi Vũ thì lớn hơn nhiều, nhưng vẫn không đủ để thấy rõ dưới tầng đang xảy ra việc gì. Hắn vội vàng chỉ bộ ống nhòm trên bàn, mập mạp hiểu ý, đi theo Diệp Thùy để chỉnh góc độ ống nhòm, sau đó hắn leo lên đầu ống nhòm, nhìn xuống phía dưới. Lúc chiều Diệp Thùy từng dùng nó dò xét xem tình huống phía dưới nhưng trời sáng lên không chỉnh tiêu cự.
Trong bóng tối, tầm nhìn của hắn vẫn hơi mờ nhưng có thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra .
"Thế nào " mập mạp nói.
"Có mấy con mèo đang bắt người. . ." Diệp Thùy trầm giọng nói, " dẫn đầu là con mèo đen kia ."
" Bọn Đường Hạo ? " mập mạp cau mày.
"Không phải, là người từ các tòa nhà khác đi ra. Bọn hắn định tranh thủ trời tối trốn ra ngoài, nhưng bị những con mèo ở bên ngoài phát hiện, sau đó. . ." Diệp Thùy dời mắt khỏi ống nhòm. Tuy không thấy rõ nhưng hắn biết những người kia đang phải trải qua điều gì. Tiếng la hét của kẻ xấu số thậm chí không thể truyền được lên trên này. Hắn nhảy xuống từ trên ống nhòm, " Có vẻ như còn nhiều người sống sót trong các tòa nhà khác ."
Tin tức này cũng không quá tốt. Bên ngoài quá nguy hiểm, chỉ sợ nhiều người không thể đối phó với thú cưng trở mặt thành thù. Huống chi bên ngoài còn có nhiều loài kinh khủng hơn.
Diệp Thùy nhìn tay mình nghĩ không biết có ai có thể giữ được sức mạnh như hắn không.
Dưới ánh trăng, Thi Vũ lộ ra vẻ thương tâm. Diệp Thùy cùng mập mạp nhìn nhau một cái, bọn hắn đối với cha mẹ Vương Thi Vũ cũng không có ôm có hi vọng. Dù an ủi Tiểu Thi Vũ rằng sẽ mang nàng đi tìm họ nhưng tình hình bên ngoài quá hung hiểm khiến cô bé cũng cảm giác được điều gì đó không ổn.
Mập mạp thở dài, nhẹ giọng an ủi Tiểu Thi Vũ vài câu để nàng mau chóng ngủ. Diệp Thùy thì nhảy lên bệ cửa sổ, tiếp tục quan sát động tĩnh bên ngoài. Hiện tại Diệp Thùy có thể nhẹ nhõm nhảy qua chiều cao gấp 3 lần hắn nhưng điều này cũng không giúp ích gì nhiều cho hiện tại.
Mập mạp an ủi một lúc thì Tiểu Thi Vũ ngủ. Hắn có chút chật vật leo lên chồng sách với hộp bên bệ cửa sổ. Hắn thở phì phò đi đến trước Diệp Thùy , rồi nhìn ngoài ra cửa sổ nói:
"Chùy, ngươi nghĩ tất cả mọi chuyện này là như thế nào?" Đột nhiên, hắn hỏi.
Diệp Thùy ngồi dưới đất, nhìn màn đêm phía ngoài: "Ta làm sao biết đâu? Mặt khác, ngươi đừng gọi ta là Chùy(=búa), cám ơn."
"Vậy ngươi đừng gọi ta là mập mạp." Mập mạp nghiêm túc nhìn Diệp Thùy.
2 người trừng mắt đối phương, vài giây sau đồng thanh nói ra: "Chùy!" "Mập mạp!"
Sau đó bọn hắn đều nhịn không được mà bật cười.
Nếu như bình thường, Diệp Thùy chưa chắc sẽ thân thiết với mập mạp Trạch Nam này , mập mạp cũng không chắc sẽ kết thân với Diệp Thùy dân văn phòng ngày ngày đi làm này. Nhưng bây giờ hoạn nạn lại làm cho bọn hắn trở thành huynh đệ cùng thuyền, biệt danh này là độc quyền bằng hữu.
"Thiên thạch. . ." cười xong , mập mạp đột nhiêni nói, " kỳ thực nó căn bản không phải thiên thạch."
Diệp Thùy kỳ quái nhìn về phía mập mạp.
"Kỳ thực giữa trưa hôm qua, lúc ngươi gõ cửa, ta đang dùng bộ ống nhòm này quan sát thiên thạch. Tin tức nói 12 giờ chỉnh thiên thạch sẽ bay sát qua Trái Đất , ta muốn nhìn xem nó là cái dạng gì. Vì vậy nên ta mới mua ống nhòm."Sắc mặt mập mạp ngưng trọng lạ thường, nhìn bầu trời đen nhánh ngoài cửa sổ "Ngay từ đầu nó chỉ là khối thiên thạch, nhưng khi nó đang đến gần Trái Đất, lớp đá bên ngoài rơi xuống, bên trong xuất hiện một khối, một khối. . ." Mập mạp lục tìm từ ngữ để hình dung, "Một khối Thạch Bi màu đỏ."
" Thạch Bi đỏ ?" Diệp Thùy kỳ quái hỏi.
"Có lẽ là UFO." Mập mạp bật cười, "Lúc ấy ta cũng chỉ là nhìn thoáng qua, ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm, vừa lúc ngươi đến gõ cửa, ta liền đi mở . . . Bây giờ suy nghĩ một chút, không phải là nhìn lầm. Chúng ta bây giờ thế này, có lẽ đều là âm mưu của người ngoài hành tinh."
Diệp Thùy trầm mặc lên, nhìn về phía bầu trời, thật sự có người ngoài hành tinh sao?
"Trong phim ảnh người ngoài hành tinh xâm lược, các loại đĩa bay công nghệ cao nhưng hiện tại ta thấy thực tế còn đáng sợ hơn." Mập mạp thuận miệng nói nửa đùa nửa thật , "Trực tiếp làm cho nhân loại biến thành người tý hon, để động vật có trí khôn, nhân loại đều biến thành đồ ăn của Chó Mèo , aaa . ."
Mập mạp không nói được nữa, Diệp Thùy biết, hắn sợ đó chính là sự thật.
Không biết bao lâu, Diệp Thùy vỗ vai của mập mạp: "Những chuyện này quá xa vời, chúng ta bây giờ phải cân nhắc —— sinh tồn."
Mập mạp ngước nhìn Diệp Thùy , gật đầu một cái: "Ừm!"