Chương 55: Hảo hán tha mạng!

Garfield mập đẩy xe đồ chơi thật cẩn thận đi tới phía trước. Thân thể lúc ẩn lúc hiện, cái mặt béo tràn ngập hỉ cảm thỉnh thoảng nhìn tứ phía. Lúc nó nhìn về phía Hello Kitty ở xe đồ chơi, trong ánh mắt lấp lánh sáng lên, “Moeww hưu ~ ~” trong miệng phát ra tiếng nghe như huýt sáo. Diệp Thùy, mập mạp, Nguyên Tiểu Vi, Tiểu Vũ Tiểu Bạch tận lực nhẹ nhàng theo sau, chú ý Garfield quay đầu lại lập tức liền vội vàng né đi.

Sau khi đi qua giao lộ, Garfield rẽ vào đường Hối Nguyên. Khi đoàn Diệp Thùy rẽ vào đã không thấy bóng dáng mèo phì đâu.

“Chùy ca ca, nhất định nó đã chui vào chỗ kia.” Tiểu Vũ đang trên lưng Tiểu Bạch, chỉ chỉ một nhà cửa hàng chỗ góc đường, đó là một cửa hàng quần áo trẻ em. Dưới góc nhìn của người tý hon giống như một tòa núi cao nguy nga. Cửa kính khi tận thế buông xuống bị đẩy ra một cái khe hở, nhìn có vẻ Garfield đã đẩy ô tô đi vào nơi này.

Diệp Thùy đi trước vẫy tay ra hiệu, Tiểu Bạch chở mập mạp, Nguyên Tiểu Vi, Tiểu Vũ lập tức theo sát sau. Khi tiến vào cửa hàng, Diệp Thùy phát hiện trên nền nhà đầy một tầng tế hôi, từng bộ quần áo xinh đẹp lẻ loi treo ở trên giá cũng không sáng rọi như này xưa. Con mèo báo kia quả nhiên đi tới nơi này, trên mặt đất có thể nhìn rõ ràng nhìn vết chân mèo đi qua cùng với dấu bánh xe đồ chơi.

Tiểu Vũ ngửa đầu nhìn toàn bộ trang phục trong cửa hàng, nhỏ giọng nói: “Trước kia, lúc tan học thời em thích nhất chính là đến đây đi dạo một lúc.” Thiên phú dạo phố của nữ hài xem ra được bồi dưỡng từ nhỏ a.

Diệp Thùy một bên cẩn thận cảnh giác kẻo bị mèo béo phát hiện, một bên nghĩ mấy ngày nay hắn và tiểu bạch ra ngoài tìm đồ ăn và nhân loại. Mấy cửa hàng gần đó đều đi vào nhưng không chú ý mấy đến cửa hàng quần áo này. Rốt cuộc vì sau tận thế, thứ không có tác dụng chính là quần áo, nhưng không nghĩ một con mèo giấu đồ ở chỗ này.

Sau khi vòng qua một loạt quần áo, một cánh cửa nhỏ xuất hiện ở trước mắt, hẳn là phòng chứa đồ. Diệp Thùy và Tiểu Bạch cẩn thận tới gần, một âm thanh đột nhiên truyền ra, hẳn là từ đồ phát nhạc , là một bài nhạc tiếng Anh cổ điển.

Nghe tiếng nhạc Diệp Thùy nhịn không được ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía mập mạp, chẳng lẽ sau cánh cửa này còn có người sao? Tuy sau tận thế động vật đạt được trí tuệ nhưng bọn họ không nghĩ tiếng nhạc này do mèo béo kia bật. Điều đó vẫn làm người khó có thể tiếp thu…… Hơn nữa, còn vấn đề về điện, di động, Ipad đồ điện linh tinh hẳn đã sớm hết điện. Tiếng nhạc này rốt cuộc là như thế nào?

Cửa phòng để đồ cũng không đóng hẳn, để sót một khe hở nho nhỏ. Phòng này hẳn là không có cửa sổ, một mảnh tối tăm nhưng lại có chút ánh đèn từ bên trong rọi ra. Diệp Thùy hướng Tiểu Bạch ra hiệu bảo nàng chờ. Diệp Thùy lặng lẽ tới gần chỗ khe cửa rồi chui vào. Tiếng nhạc lớn hơn nữa, thứ đầu tiên xuất hiện trước mắt Diệp Thùy là…… Là một cái mông to bụ.

Garfieldđang quay lưng về phía cửa, không ngừng vặn vẹo mông, trong phòng nhỏ để đồ vung vãi đầy đồ. Cạnh cửa là cái xe đồ chơi, một góc phóng để một cái giường cho mèo ấm áp, trong ổ mèo để một cái đèn pin chiếu sáng căn phòng. Bên cạnh có cái giá nhỏ, trên đó là một đài cổ không biết Garfield tìm được ở đâu. Loại này có thể dùng pin, mấy hộp đĩa từ đặt ở bên cạnh, phía dưới cái giá và vô số pin vứt lăn lóc. Còn gấu bông Hello Kitty được đặt dựa vào tường, các loại đồ ăn chất đống ở một góc.

Garfield vừa nghe nhạc vừa vặn vẹo người. Hắn trông đang rất hưởng thụ âm nhạc. Trông hắn vặn vẹo người tuy hơi vụng về nhưng động tác cũng theo giai điệu. Dưới ánh đèn, bóng hắn đang múa vũ bị kéo dài làm cho người ta một loại phong tao khó có thể miêu tả. Vốn đang trong thời khắc đánh cướp vô cùng khẩn trương nhưng Diệp Thùy hoàn toàn ngây dại. Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao trong tay thiếu chút nữa rơi khỏi tay. Âm nhạc quả nhiên là do con mèo này làm ra tới, hơn nữa hắn còn đang hưởng thụ, khiêu vũ!

Sau đó nó xoay người một cái. Miệng hắn ngậm thứ gì, nếu Diệp Thùy không phán đoán sai thì đó hẳn là một cây que cay. Đầu hắn hơi ngẩng lên nên không nhìn thấy Diệp Thùy đang đứng ở bóng hắn. Hắn dùng sức quơ quơ mình, hạ người xuống, đi tới trước con Hello Kitty kia. Hai chân nhẹ nhàng chạm vào bả vai con gấu bông, chậm rãi dán người lên……

Rốt cuộc hắn vì biết sao nó muốn mang con gấu Hello Kitty về. Diệp Thùy cảm thấy nếu hắn cứ im lặng như này thì một màn sắp nhìn khả năng sẽ trở thành bóng ma tâm lý nặng nề.

Vì thế hắn vội vàng đi tới bên cạnh Garfield, đem Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao nhắm ngay đùi hắn. Này đương nhiên không phải Diệp Thùy nhất thời ác thú mà hiện tại nửa người Garfield dựa vào Hello Kitty. Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao trong tay chỉ có thể uy hiếp đến đùi nó.

“Thỉnh ngươi dừng một chút.” Diệp Thùy vững vàng nói, lưỡi dao bén nhọn chọc vào đùi Garfield.

Loại xúc cảm này lập tức khiến Garfield cứng đờ một chút. Sau đó mèo phì theo bản năng liền giơ hai chân trước lên, cái đuôi cũng kiều lên, khuôn mặt nói không nên lời hỉ cảm chậm rãi xoay qua, dùng Nhân Ngữ cứng đờ nói: “Hảo hán…… Tha mạng!”

“……” Này là cái quỷ gì vậy? Con mèo béo này làm hành động rất lưu loát, chẳng lẽ đây không phải lần đầu nó bị đánh cướp? Diệp Thùy dùng Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao thọc thọc vào chân mèo phì, mèo phì lập tức kêu đau “Meow” một tiếng. Tiếp theo Diệp Thùy dùng giọng lạnh như băng nói: “Chúng ta hiện tại đánh cướp……” Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua đang cái máy ghi âm đồ cổ đang phát nhạc du dương. Trong bầu không khí đầy tức cười cộng thêm nhạc opera phụ trợ hoàn toàn không có cảm giác đánh cướp gì cả. Vì thế hắn vẫy Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao, chỉ máy ghi âm, “Trước đi tắt nhạc cho ta.”

Garfield đến lúc này mới thấy rõ kẻ đang đánh cướp mình chính là gì, là một cái người tý hon? Mắt hắn vừa hoảng sợ lặng yên lộ ra một mạt vui mừng, thân thể vẫn đứng thẳng chậm rãi đi tới bên cạnh máy nhạc đồ cổ, hai chân ấn vào nút nào đó để dừng lại. Diệp Thùy một bên dùng Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao chỉ vào mèo phì, một bên quay đầu ra ngoài kêu: “Vào đi, ta khống chế được hắn……”

Đang nói, Garfield đột nhiên một phen liền giơ cao cái máy ghi ấm nặng hơn 10 kg lên, định nện xuống người Diệp Thùy .

“Meo ——” Tiểu Bạch chở mập mạp, Tiểu Vi, Tiểu Vũ mở cửa vọt tiến vào.

Ước chừng là Tiểu Bạch biểu hiện bộ dáng quá mức hung hãn làm cho Garfield định dùng máy ghi âm đập hướng Diệp Thùy không khỏi cứng đờ, “Phùng!” Súng phun lửa trong tay mập mạp chợt phun ra ngọn lửa thật lớn dọa mèo phì nhảy dựng. Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, máy nhạc trong tay mèo phì rơi xuống, nện trúng nó. "Xoảng" một tiếng, máy ghi âm rơi xuống đất, mèo phì đang đứng thẳng dần lảo đảo quơ quơ, “Bịch” một tiếng ngã xuống đất.

Trong phòng chứa đồ một phen trầm mặc, hắn tự đập mình hôn mê a……

Một lát sau vẫn là Nguyên Tiểu Vi mở miệng nói : “Con mèo này sức lực thật lớn, thế mà có thể trực tiếp nâng cái đồ cổ kia lên. Cái đó thoạt nhìn phải hơn 10 kg đi…… Nó được cường hóa lực lượng sao?”