Tiểu bạch theo đường ống dẫn chậm rãi bò xuống dưới. Mập mạp, Nguyên Tiểu Vi khẩn trương nắm lấy lông tóc sau lưng nàng. Hai người dán chặt vào nhau nhưng vẫn không ngừng đong đưa như tùy thời sẽ ngã khỏi lưng mèo. Bất quá đối với tình hình nguy hiểm này hai người đều không sợ hãi gì. Năng lực cảm ứng nguy hiểm của Nguyên Tiểu Vi tựa hồ khá trì độn. Mập mạp thì hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác mỹ diệu khi chạm vào người Nguyên Tiểu Vi.
Diệp Thùy một tay ôm Vương Thi Vũ leo từ trên dây xuống, quay đầu nhìn thoáng qua mập mạp cùng Nguyên Tiểu Vi, nhịn không được mà cười, hai người này ở bên nhau thật xứng đôi……
Dây leo dài tầm 4-5 m, là dây câu cá lúc trước tìm được trong một siêu thị nhỏ, nhẹ mà bền nên Diệp Thùy để trong Phi Miêu Hào một ít. Lúc này một đoạn để ở ngoài cửa sổ điều hòa để hắn có thể theo dây câu chậm rãi trượt xuống, cảm giác như là leo núi. Nếu là lúc trước thì Diệp Thùy chắc không có dũng khí như vậy, bất quá hiện tại biến thành người tý hon, thể chất tăng cường nên không có băn khoăn quá.
Vương Thi Vũ ôm chặt cổ hắn, con kiến nhỏ nàng cầm trong tay cọ vào cổ hắn, một trận ngứa.
Dây câu cá thực nhanh liền tuột xuống, Diệp Thùy cách mặt đất tầm 3-4 m. Khỏang cách này đối Diệp Thùy đã không có nguy hiểm. Hắn buông dây câu, thả người nhảy xuống thảm cỏ phía dưới. Áp xuống cỏ dại, một con côn trùng kinh sợ nhảy lên. Phía trước là Tiểu Bạch đang ngồi xổm, mập mạp cùng Nguyên Tiểu Vi từ trên người nàng bò xuống, hai người tựa hồ còn chưa đã thèm.
Diệp Thùy buông Vương Thi Vũ, nhặt đồ ăn ném xuống trước để vào túi nilon buộc vào hai bên sườn Tiểu Bạch. Tiểu Bạch “Meo” một tiếng nho nhỏ kháng nghị.
Chuẩn bị thỏa đáng xong, mập mạp và Nguyên Tiểu Vi ngồi trên lưng Tiểu Bạch. Vương Thi Vũ ngồi giữa hai người . Mập mạp để súng phun lửa mới chế tạo đeo ở sau lưng, tùy thời cảnh giác nguy hiểm. Diệp Thùy ngượng ngùng, không muốn để Tiểu Bạch phải chở nặng hơn liền đi bộ ở bên cạnh. Thể năng cường đại, hắn có thể dễ dàng theo kịp Tiểu Bạch.
Đoàn người cẩn thận đi qua đường lớn, Diệp Thùy còn chỉ cho bọn mập mạp chỗ lúc trước bọn họ chém rớt đầu con rắn. Hiện tại nơi đó có một đám ruồi bọ đen xì. Đối với người tý hon mà nói, cảm giác chúng như là kền kền ăn xác thối. Mập mạp khẩn trương đem súng phun lửa nhắm ngay hướng đó nhưng mấy con ruồi đó không có hứng thú với sinh vật còn sống, không có dấu hiệu tấn công.
Trong bụi cỏ có rất nhiều côn trùng, nhưng đại đa số đều không có hứng thú đối với người tý hon. Cái này xem như vạn hạnh trong bất hạnh.
Đi qua chỗ bụi cỏ dày tới quốc lộ đường nhựa, tốc độ Tiểu Bạch chậm dần xuống, cảnh giác nhìn bốn phía. Một tuần trước, Diệp Thùy và Tiểu Bạch đi đến một cửa hàng tìm kiếm đồ ăn nen đi qua đường lớn. Lúc đi qua một cái ô tô hỏng thì đột nhiên từ đó chui ra con hoàng cẩu, đôi mắt hung tàn nhìn chằm chằm Diệp Thùy cưỡi tren lưng Tiểu Bạch. Thậm chí còn định công kích bọn họ, bị Diệp Thùy dùng Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao chém qua mới kinh hoảng đào tẩu.
Có kinh nghiệm lần đó, khi đi qua đường lớn Tiểu Bạch đặc biệt cảnh giác. Mọi thời khắc đều chú ý xem có chó mèo núp dưới dầm ô tô hay không. May mắn lúc này đây bọn họ không tao ngộ, bình an đi qua đường lớn. Nhưng ngay lúc này, tiểu bạch đột nhiên cảnh giác đè thấp người xuống, đôi mắt nhanh chóng nhìn về phương nào đó. Lúc Diệp Thùy hỏi, nàng dùng Nhân Ngữ cứng đờ nói: “Tiế…… ng..bánh xe”
“Tiếng bánh xe ?” Diệp Thùy nắm chặt Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao cùng Tiểu Bạch lui vào gầm ô tô. Hắn biết Tiểu Bạch là động vật họ mèo có cảm giác nhanh nhạy hơn hắn nhiều. Mập mạp vì đeo súng phun lửa, vô pháp khom lưng, đầu cơ hồ cọ đến gầm ô tô. Hắn nghiêng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tiểu Bạch nghe được tiếng……Nàng nói là tiếng bánh xe?” Diệp Thùy lấp ở sau lốp xe, nghiêng tai lắng nghe. Vừa nói xong, hắn cũng nghe thấy tiếng Tiểu Bạch nói. Đúng là tiếng bánh xe cọ xát trên đất. Hắn thấy hơi kỳ quái: “Không thể nào? Thật sự có xe?”
Trên đường lớn sau tận thế, nhân loại cơ hồ bị mạt sát gần hết nhưng hiện tại bọn họ lại nghe được tiếng xe chạy, tiếng này từ đâu tới?
Mập mạp trượt xuống lưng Tiểu Bạch, hiện tại hắn cũng nghe thấy tiếng kia: “Đúng là tiếng bánh xe, nhưng không giống như là ô tô thật…… Hình như là ô tô đồ chơi?” Là người đam mê sưu tập đồ chơi, mập mạp chuyên nghiệp nhận xét.
Diệp Thùy bừng tỉnh đại ngộ. Đúng là có điểm như tiếng của ô tô đồ chơi. Hắn nghe được âm thanh kia đã tới gần. Xác định hướng âm thanh truyền đến, hắn tò mò ló đầu ra khỏi bánh xe nhìn xung quanh. Hình ảnh sau đó khiến cho Diệp Thùy hoàn toàn ngây dại.
Quả nhiên là một cái ô tô đồ chơi loại có thể cho em bé ngồi vào, tạo hình màu vàng, một bên còn dán tranh. Bên trong có tay lái đơn giản và chỗ ngồi bằng nhựa. Đương nhiên, quan trọng hơn là trong ô tô còn để một đống đồ ăn vặt. Có lạp xưởng, bánh mì, bánh quy, còn có…… Que cay? Ở trên đống đồ ăn còn để thêm một cái bông hình Hello Kitty màu trắng.
Xe không phải do người điều khiển. Thực tế tận thế đã qua hai tháng. Điện trong xe đồ chơi sớm đã hao hết. Phía sau xe đồ chơi có một con mèo dùng đầu mình đẩy xe đi.
Đây là một con mèo màu vàng nhạt, to hơn Đại Hắc ít nhất một vòng. Đương nhiên, không phải là cường tráng mà là béo. Không hề nghi ngờ đây là một con mèo béo phì. Lúc đi người lắc qua lắc lại, cái đuôi vừa ngắn vừa thô đong đưa khắp nơi. Mặt nó cũng rất buồn cười làm Diệp Thùy nghĩ tới video từng rất nổi trên mạng. Nó đem xe đẩy một đoạn rồi đứng lại cảnh giác đánh giá xuing quanh, sau đó tiếp tục đẩy xe.
Nhìn dáng vẻ là đang khuân vác đồ ăn về ổ đi? Bất quá con Hello Kitty kia là sao? Mà con mèo này……
“Đây là một con……” Diệp Thùy nhận ra loài của nó, hắn quay đầu hướng Nguyên Tiểu Vi nói, “Garfield?”
“Không sai, bất quá tên khoa học là gọi là mèo tai cụp.” Nguyên Tiểu Vi ngồi trên lưng Tiểu Bạch cố hướng về trước để thấy rõ con mèo kia, chuyên nghiệp giải thích: “Garfield là vì có phim hoạt hình nổi tiếng cho nên nhiều người đều gọi mèo tai cụp đốm vàng là Garfield. Dần dà Garfield liền trở thành cách gọi khác, bất quá…… Con mèo này ngoại trừ màu lông là màu vàng nhạt, chỗ khác giống như đúc con mèo Garfield trong phim a.”
“Chùy ca ca, em xem qua phim Garfield.” Vương Thi Vũ nhỏ giọng nói, trong giọng mang theo ngạc nhiên.
Ta cũng xem qua…… Diệp Thùy trong lòng yên lặng nghĩ, tiếp tục đánh giá con Garfield đẩy xe đồ chơi phía trước: “Nhìn dáng vẻ hắn đang đi thu thập đồ ăn đem về, chắc chỗ ở của hắn ở gần đây đi.”
“Con Hello Kitty kia……” Mập mạp cũng để ý con gấu bông trên xe, tiếp theo hắn lại chú ý tới đống đồ ăn, “Không biết con Garfield này tìm từ đâu mà được nhiều đồ ăn như vậy. Lâu rồi chúng ta không được hảo ăn một đốn, thịt rắn nướng lúc trưa căn bản không đủ ăn a……” Nói xong hắn liền quay đầu nhìn về phía Diệp Thùy, dò hỏi.
“Tiểu Vi, sức chiến đấu của Garfield thế nào?” Diệp Thùy bắt đầu suy xét đề nghị của mập mạp.
“Loại này hoạt bát hiếu động, nhưng hiển nhiên không có lực phá hoại như mèo hoang, chắc không có khả năng mạnh hơn Đại Hắc đi?”Giọng Nguyên Tiểu Vi cũng đầy chờ mong, “Hơn nữa nó béo như quả bóng thế này, sức chiến đấu hẳn là không cao đi. Ta chỉ sợ nó có tiến hóa năng lực gì hay không……”
“Nếu nó có tiến hóa vậy càng không thể buông tha.” Diệp Thùy đã hạ quyết định. Hắn nhìn con Garfield đẩy ô tô đi lên vỉa hè ven đường còn không cẩn thận té ngã một cái, vụng về nói không nên lời. Vì thế Diệp Thùy nắm chặt Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao, “Chúng ta đánh cướp con mèo này đi!”
Ai muốn xem Garfield thì vô link này, t ko để ảnh được https://lh3.googleusercontent.com/proxy/ek2IFIVA7cS4eEh5PxFgSRAhQ54EjmHF_Db_BCPVjzKJPFpXATEGxjkdNr9r-cx8eE1f8UZBLpg7Hh_rs2ZHaFsDLFMedvjPBm44RZkvcRQDX1RP7an5Bip75YX7NbCI0wcx8g32DKhIb7CWDIV9