Tiếng phát ra từ tai nghe cũng không lớn nhưng không khí an tĩnh vẫn đủ cho tất cả mọi người nghe rõ. Diệp Thùy, mập mạp, Nguyên Tiểu Vi, còn có Tiểu Vũ và Tiểu Bạch đều sửng sốt một chút. Thế mà thật sự nghe đài thấy tin tức phụ cận? Diệp Thùy vội vàng đi đến chỗ radio, cầm tai nghe kề sát bên tai.
“Tuuu xẹt xẹttttt...” trong tạp âm vẫn có tiếng một người đàn ông rất rõ ràng: “Đây là đường Hối Nguyên, tiểu học Hồng Tinh. Những người nghe được tin này hãy đến chỗ chúng tôi. Chúng tôi có đủ đồ ăn và nguồn điện……Đây là đường Hối Nguyên, tiểu học Hồng Tinh. Những người nghe được tin này hãy đến chỗ chúng tôi. Chúng tôi có đủ đồ ăn và nguồn điện.....”
Là một thông điệp không ngừng lặp lại, tựa hồ là truyền phát lặp lại tiếng ghi âm. Diệp Thùy vui mừng: “Ta đã nói mà, thành phố lớn như vậy không có khả năng tất cả nhân loại đều bị động vật tàn sát, nhất định sẽ có người thành lập căn cứ người sống sót. Tiểu học Hồng Tinh, đáng lẽ ra chúng ta phải sớm nghĩ ra. Lúc tận thế phát sinh đã là tháng 9, nhiều trường học đã khai giảng. Giữa trưa nhưng trong trường học vẫn có nhiều người. Hơn nữa trong trường học có khá ít động vật. Tỷ lệ sống sót của những học sinh lại lớn nhất.”
“Đây là đài phát thanh trong trường học đi?” Mập mạp mặt béo phì mỉm cười phán đoán “Loại đài phát thanh này có công suất không lớn. Nếu chúng ta có thể thu được thì hẳn trường học liền ở phụ cận, chỉ là không rõ ở chỗ nào?” Mập mạp bắt đầu điều chỉnh radio để âm thanh kia trở nên rõ hơn một ít. “ Đường Hối Nguyên……Đường Hối Nguyên hẳn là đường lớn ngoài kia đi? Tiểu học Hồng Tinh ta đã từng nghe qua nhưng chưa từng lưu ý quá.”
“Em biết tiểu học Hồng Tinh ở đâu nga.” Vương Thi Vũ đang phủng con kiến nhỏ ngồi xổm bên cạnh liền cười nói. Khi những người khác nhìn qua, tiểu nữ hài đắc ý cười, “Ẹm là học sinh lớp 3 của tiểu học Hồng Tinh, trường cách nơi này rất gần.”
“Em học ở tiểu học Hồng Tinh?” Diệp Thùy có chút kinh hỉ. Sau tận thế, mọi thứ về trường học đều không còn, tự nhiên bọn họ không hỏi mấy chuyện đi học của Vương Thi Vũ .
Mập mạp lại có chút kỳ quái hỏi: “Thế sao lúc tận thế phát sinh em lại ở nhà, trường học này cung cấp cơm trưa sao?” Nếu trường học không cho ăn bán trú thì học sinh sẽ về nhà ăn cơm. Vậy thì lúc tận thế phát sinh, ưu thế số đông cũng không có.
“Trường học có cung cấp cơm trưa a. Nhưng mà em vẫn về nhà ăn cơm với bố mẹ. Mẹ em nói cơm nhà ăn của trường không sạch sẽ nên đề nghị giáo viên cho em về nhà ăn cơm trưa. Những bạn khác trong trường không có đặc quyền này đâu.” Nói đến chuyện này Vương Thi Vũ tức khắc đắc ý lên. Trong suy nghĩ của trẻ con, có đặc quyền này nhất định là thực kiêu ngạo đi.
Bất quá nàng cũng nhanh chóng cảm thấy sầu lo, cúi đầu, miệng mấp máy, lộ ra bộ dạng muốn khóc nhưng lại kiên cường nhịn xuống. Diệp Thùy và mập mạp, Nguyên Tiểu Vi nhìn nhau một chút, biết là nàng đang lo lắng cho ba mẹ.
Trong 4 người bọn họ, Nguyên Tiểu Vi cha mẹ song vong, không có vướng bận. Quê Diệp Thùy và mập mạp đều không ở thành phồ, cách xa nơi này, ngoại trừ lo lắng thì không còn cách nào khác. Chỉ có bố mẹ Tiểu Vũ ở thành phố nhưng Vương Thi Vũ không biết bố mẹ làm gì. Dù có tâm muốn tìm thì cũng không biết tìm từ đâu. Kỳ thật trong lòng Diệp Thùy, mập mạp, Nguyên Tiểu Vi đều minh bạch, đại khái là bố mẹ Vương Thi Vũ đã không còn nữa.
Tận thế phát sinh lúc giữa trưa, nếu cả nhà Vương Thi Vũ bình thường đều về nhà ăn cơm thì chắc lúc đó bọn họ cũng đang trên đường về nhà. Mà trên đường lớn, ô tô đâm nhau tứ tung ngang dọc cũng đủ thấy thảm trạng tận thế buông xuống là thế nào……
Mập mạp thở dài tiến đến cạnh Vương Thi Vũ, bắt đầu đảm đương "mập ca ca an ủi".
Diệp Thùy tiếp tục nghiên cứu. Từ vui mừng chậm rãi bình tĩnh lại. Hắn nghe trong giọng nam nhân kia vài phần khàn khàn như đang cố sức hô lớn. Tiếng của nhân loại có biên độ thấp, nếu muốn thông qua thiết bị truyền tin truyền ra ngoài thì phải tăng âm lượng lên đã. Hơn nữa thanh âm này không có khả năng là động vật phát ra. Động vật phát ra tiếng người thì giọng đều sẽ trở nên bén nhọn và đông cứng, rất dễ phân biệt. Điều này chứng tỏ tin tức này không phải bẫy của động vật.
Nhưng bọn họ đã ở chỗ này hơn 4 ngày. Ngày nào mập mạp cũng mở radio tìm tín hiệu phát sóng quanh đây. Tại sao đến tận bâyu giờ mới nghe được tin tức? Hơn nữa, trong tin còn nói nơi đó có nguồn điện……
Diệp Thùy nhìn đến Vương Thi Vũ cảm xúc tốt hơn chút, lại hỏi: “Tiểu Vũ, trường học của em có máy phát điện hay không?” Vương Thi Vũ nghi hoặc, Diệp Thùy liền bổ sung, “Lúc em ở trường học có khi nào thấy xung quanh mất điện nhưng trong trường học vẫn có điện không?”
Vừa nói xong , mắt Vương Thi Vũ liền sáng rực lên: “Có một lần trời mưa, dây điện quanh trường học đều bị đốt đứt. Lúc ấy trường học mất điện chúng em cho rằng sẽ được nghỉ, nhưng chưa đến 5 phút sau điện lại có.” Nói tới đây còn mang theo vài phần oán niệm.
“Vậy không sai, trong trường học hẳn là có máy phát điện. Bất quá người tý hon muốn khởi động máy phát điện không dễ dàng. Đài phát thanh của trường học cũng cầu cung cấp điện mới có thể khởi động, máy phát điện cũng không thể luôn bật.” Điều này có thể giải thích vì sao tới giờ bọn họ mới nghe được tin tức.
“Tiểu Vũ, em nói kỹ càng, cụ thể về vị trí trường em đi.” Diệp Thùy lại hỏi Tiểu Vũ. Radio cầm tai có thể nghe được tin chứng minh chỗ này cách trường học rất gần. Nhưng cái loại này gần là đối người trước kia mà nói, hiện tại biến thành người tý hon đã sớm bất đồng.
“Nga, được……” Vương Thi Vũ rất quen thuộc vị trí tiểu học Hồng Tinh. Sau khi Diệp Thùy hỏi kỹ càng tỉ mỉ, rốt cuộc xác nhận trường học cách vị trí hiện tại của họ: Ước chừng tầm 700- 800m.
Đầu tiên là đi xuống tòa nhà này ra đường lớn ngoài kia, giao lộ phía trước chính là đường Hối Nguyên. Đoạn này đại khái 200-300m. Sau khi đi qua ngã tư còn phải đi thêm 5 phút mới có thể đến cổng trường. Năm phút là thời gian Vương Thi Vũ đi lúc trước, tính ra là khoảng 500m. Tổng cộng là 700 - 800 m. Bình thường thì nó không là gì nhưng đối với người tý hon mà nói, không khác đi mười dặm, còn khả năng tùy thời gặp nguy hiểm trên đường.
Nếu đã biết có người sống sót khác thì không nghi ngờ, bọn họ chắc chắn muốn tới đó. Hiện tại vấn đề chính là phải đi như thế nào.
Thịt rắn nướng đã hơi nguội. Nguyên Tiểu Vi dùng dao lam cắt ra một miếng thịt để mọi người cùng thưởng thức. Trừ bỏ thịt có chút mùi gas thì mùi vị cũng không tệ. Ít nhất so với bánh mì, lạp xưởng bọn họ hay ăn thì ngon hơn nhiều. Cả Tiểu Bạch tựa hồ cũng không bài xích —— Mèo là động vật ăn tạp. Sau khi suy xét vấn đề lương thực của Tiểu Bạch, Diệp Thùy từng nghĩ để nàng ăn chuột. Thực tế bọn họ cũng gặp mấy con chuột trên đường nhưng Tiểu Bạch kháng nghị cực kỳ. Trước khi có trí tuệ nàng đã không ăn chuột. Hiện tại có trí tuệ càng thấy ghê tởm, vì thế đành phải thôi.
Tính lại, Tiểu Bạch ăn gì còn có yêu cầu cao hơn bọn hắn. Như Miêu Quần trong tiểu khu cũng đều thích ăn lạp xưởng, thịt khô, không con nào thích ăn chuột. Ít nhất là Diệp Thùy chưa từng thấy qua.
Sau khi giải quyết xong thịt rắn nướng xong, Diệp Thùy xác định phương án hành động kế tiếp: Phi Miêu Hào giờ mới nạp điện được hơn nửa. Mấy ngày sau có khả năng trời vẫn đầy mây, phỏng chừng có thể phi hành được 5-6 phút tầm 300-400 m, căn bản không đủ để bay đến trường học. Bọn họ chỉ có thể thử đi bộ trước. Nếu tao ngộ nguy hiểm thì Tiểu Bạch có thể nhanh chóng chở bọn họ rời đi. Thực tế, nếu không phải suy xét có nguy hiểm trên đường đi thì bọn họ có thể được Tiểu Bạch chở đi càng nhanh.
Đương nhiên không thể vứt bỏ Phi Miêu Hào. Mấy ngày này đồ sạc sẽ đặt ở cạnh cửa sổ, đợi điện đầy để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.