Ban đêm tiểu khu yên tĩnh bỗng bất thình lình bị phá vỡ bởi tiếng chó, mèo kêu đột ngột. Đại Hắc từ trên cây hòe bò xuống, cảnh giác mà phẫn nộ nhìn chằm chằm con mèo đen gầu trơ xương trước mặt. Ngay vừa rồi, con mèo đen gầy gò này đã dẫn dắt một Miêu khác đi vào công viên. Miêu đàn của hắn áp đảo về số lượng, trong đó còn có không ít chó. Bọn chúng đều mang theo khí tức hung hãn đầy dã tính khác hẳn lũ mèo nhà và mèo hoang trong công viên này. Miêu đàn của Đại Hắc hoàn toàn bất kham một kích trước chúng.
Cách Đại Hắc không xa có một con mèo hoa màu vàng vừa định công kích con mèo đen gầy. Nhưng nó bị con mèo đen gầy gò nhô xương kia một móng vuốt đánh ngã xuống không cựa quậy. Ba đạo vết trảo nhuốm đỏ hoàng mao nhìn trông ghê người.
Con mèo này rất lợi hại, từ khi Đại Hắc đạt được trí tuệ đến bây giờ, đã trải qua rất nhiều chiến đấu. Đối thủ cường đại nhất là Diệp Thùy, Xuẩn Cẩu nhưng con mèo đen trước mắt so với bọn hắn càng thêm đáng sợ.
“Ngươi muốn làm gì!?” Mèo đen dùng Nhân Ngữ đông cứng mà bén nhọn lớn tiếng chất vấn.
“MEOW ——” Con mèo đen gầy phẫn nộ hí vang. Hắn không hiểu Nhân Ngữ, hoặc là khinh thường sử dụng ngôn ngữ nhân loại. Nhưng hắn đã hướng Đại Hắc biểu đạt: Phục tùng hoặc chết!
Bốn phía an tĩnh lại, mặc kệ là Miêu Quần của Đại Hắc hay là Miêu Quần mèo đen gầy mang tới. Từng con Miêu Cẩu, an tĩnh vây quanh hai con mèo đen thành một vòng tròn. Lúc này đã chạng vạng,chân trời phía Tây bị nắng chiều nhiễm hồng thành màu huyết. Đại Hắc gắt gao nhìn chằm chằm con mèo đen gầy trông còn thê thảm hơn cả hắn sau khi bị hủy dung, trong miệng “Miêu ô” hét lên một tiếng.
Từ khi bị Ngô lão thái vứt bỏ, hắn đã không còn phục tùng quá bất luận kẻ nào. Hắn có dã tâm của hắn, hắn là vương giả Miêu Quần, bắt hắn phục tùng? Cùng với tiếng thét chói tai, Đại Hắc hung mãnh nhào hướng mèo đen gầy.
Dưới sự chứng kiến của mấy trăm chó mèo xung quanh, hai con mèo đen nhanh chóng áp sát tấn công. Tiếng kêu bén nhọn làm động vật nghe được đều nhịn không được mà rung động. Hai luồng bóng dáng màu đen hướng về đối phương phác sát. Dã man. Hung tàn. Máu tươi phun tung toé. Trong tối tăm phảng phất đã phân không rõ ai là ai. Sau đó hai bóng dáng màu đen đột nhiên bất động, một quỳ rạp xuống đất, một thân hình khô gầy đứng thẳng.
Ngã trên mặt đất chính là Đại Hắc. Trên người hắn toàn vết thương. Móng vuốt con mèo gầy đen kia thực sắc bén, phảng phất như lưỡi dao vậy. Mỗi móng vuốt làm Đại Hắc thương tổn không kém một đao của Diệp Thùy. Mà hắn cắn xé, cào đối với mèo đen gầy phảng phất như trò đùa. Tren người nó cũng chảy máu nhưng nó như hoàn toàn không cảm giác thấy đâu đớn gì. Ánh sáng nhạt lập lòe trong mắt làm Đại Hắc nhịn không được mà run rẩy nhất. Đại Hắc dã tính, hung tàn, căm ghét trước mặt con mèo này chỉ như trò chơi của con nít ranh.
“Meooww ——”
Phục tùng, hoặc chết.
Đại Hắc không có đáp lại, lê thân mình đầy thương tích gian nan bò dậy. Hắn dùng hành động để trả lời. Hắn không phục tùng, hắn nhìn xung quanh thấy những con mèo từng thuần phục hắn đã cúi đầu, có chút còn cuồng nhiệt nhìn về phía mèo đen gầy.
Cá lớn nuốt cá bé, Miêu Quần truy tìm cường giả, đó vốn là quy định hắn đặt ra. Miêu Quần của hăn rất cường đại nhưng vẫn chưa đủ, gặp phải Miêu Quần càng cường đại hơn nên bị cắn nuốt…… Hết thảy liền phải kết thúc như vậy sao?
Mèo đen gầy đứng trước mặt hắn nâng lên một tay trảo, chuẩn bị kết liễu hắn.
Đại Hắc đã không còn bất kỳ đường sống, hắn đứng bất khuất, chờ đợi vận mệnh.
Liền ngay lúc này đột nhiên từ nơi xa trong đại lâu, phảng phất vang vọng tiếng kêu vang vọng thiên địa truyền ra tới ——
“Wông ô ——”
Đó là tiếng chó sửa nhưng lại mang theo một loại khí thế cường đại phảng phất hùng sư mãnh hổ, làm mỗi con mèo, chó trong công viên đều cầm lòng không đậu mà bắt đầu thân thể run rẩy. Đó là cảm giác từ bản năng. Thân thể mèo đen gầy cũng quơ quơ, không có ngã xuống. Hắn ngạc nhiên nhìn về phía thanh âm truyền đến. Đại Hắc lại càng thêm kinh ngạc, bởi vì hắn nghe ra đó là tiếng của Chó Ông Già.
Tuy rằng hắn cùng lão cẩu này cũng không nhiều ít giao tiếp nhưng Đại Hắc mơ hồ cảm thụ được đến sự đáng gờm của lão. Sau khi Husky quấy rối làm Diệp Thùy cứu Vương Thi Vũ, Đại Hắc từng phẫn nộ muốn giết chết con chó ngu xuẩn này nhưng trong suốt khoảng thời gian đó, lúc nào lão cẩu này cũng canh giữ Husky. Điều này làm hắn càng cảm thấy lão cẩu này đáng sợ. Hiện tại hắn mới hiểu được, nguyên lai hắn so với chính mình tưởng tượng càng thêm đáng sợ.
Tiếng gào phảng phất vang vọng thiên địa không ảnh hưởng đến Đại Hắc. Đại Hắc minh bạch ý của Chó Ông Già. Hắn mỏi mệt liếc nhìn hướng phát ra tiếng kêu, thừa dịp tất cả chó mèo đang kinh ngạc, dùng hết sức lực cuối cùng chạy đi ra ngoài tiểu khu.
Hắn còn chưa đủ cường đại, nhưng sẽ có một ngày hắn trở về. Hắn sẽ chiến thắng con mèo đen gầy kia. Hắn sẽ một lần nữa khống chế Miêu Quần của mình. Mang theo tín niệm như vậy, hắn ra sức chạy, miệng vết thương trên người đang chậm rãi khép lại, nội tâm đau đớn cũng cực đại tiêu hao thể lực. Phía sau không ngừng truyền đến tiếng truy kích chói tai. Hắn không nghĩ bị Miêu Quần bắt được. Hắn dùng hết hết thảy lực lượng để đào tẩu, chỉ có chạy thoát thì mới có thể trở về báo thù. Hắn nhảy lên một mái hiên, sức lực đã gần hao hết nhưng hắn vẫn còn đang không ngừng tháo chạy.
Tiếng chó mèo rượt đuổi chậm rãi xa dần. Hắn không biết mình đã chạy xa bao nhiêu nhưng hắn cảm thấy đã có thể nghỉ ngơi một chút. Bên cạnh là một cái cửa sổ nhỏ, có thể chui vào tìm một chỗ trốn khôi phục thể lực. Hắn nghĩ như vậy, thân thể lặng lẽ chui vào nhưng lại dẫm lên không, thân thể rơi xuống.
Bịch.
“A!” Tiếng nữ hài thét chói tai.
Đại Hắc nỗ lực quay người, nương theo ánh trăng thấy một nữ hài đang kinh hoảng thất thố. Nàng có làn da ngăm đen, thân thể gắt gao rúc ở trong góc. Hắn ý thức được đây là một cái hộp nhựa. Bên cạnh còn một ít đồ ăn đã tản mát ra hư thối xú vị. Nhất định là sau tận thế, nữ hài này không cẩn thận rớt vào đây không ra được. Độc nhãn của hắn nhìn nữ hài kia, trong miệng lộ ra răng nhọn.
Ăn nàng…… Vị của nhân loại không ngon lắm. Hắn đã ăn Ngô lão thái, sau đó nghĩ sẽ không bao giờ trải nghiệm lại cái tư vị đó nữa nhưng hiện tại hắn muốn ăn luôn nàng. Cái nữ hài này tuy nhỏ gầy, nhưng có thể giúp hắn khôi phục ít thể lực. Hắn vươn móng vuốt muốn bắt lấy nữ hài nhưng cuối cùng lại vô lực rũ ở trên mặt đất, một chút sức lực cũng không có.
Hô hô, hô hô, nữ hài tử không ngừng thở gấp nhưng chậm rãi an tĩnh lại. Trong bóng tối, nàng tựa hồ thấy rõ bộ dáng của Đại Hắc, cũng không còn hoảng sợ như trước mà có chút run rẩy lại gần.
Nhân loại a, phát hiện hắn bị trọng thương thì sẽ tìm mọi cách giết chết hắn đi? Hắn trong lòng nghĩ như vậy, trong miệng thở hổn hển, ý đồ bức thân thể xuất ra sức lực cuối cùng.
“Nha!” Hắn nghe được nữ hài kinh hô, “Ngươi hình như đang bị thương nặng, nhất định rất đau đi?”
Đương nhiên rất đau, bất quá đừng tưởng rằng như vậy thì liền có thể tùy tiện làm gì hắn. Dù như vậy, hắn cũng có thể dễ dàng giết chết nữ hài, hắn toét miệng, định phát ra rống giận nhưng lại chỉ là một tiếng nhược “meo~ ~ ~……”
“Ngươi quả nhiên rất đau.” Nữ hài lập tức liền nghĩ như vậy.
Đáng giận! Trong lòng Đại Hắc thực phẫn nộ, nỗ lực muốn nâng móng vuốt, đem nữ hài xé thành mảnh nhỏ. Nhưng mà đã dùng hết toàn lực, chân hắn chỉ giật giật. Sau đó nữ hài đột nhiên nhảy lên chân hắn, nàng leo thoăn thoắt trên bộ lông sền sệt máu rồi tiến đến lưng hắn, tiếp tục leo hướng về phía trước.
Đại Hắc liền minh bạch. Nhân loại giảo hoạt, nàng muốn leo lên người hắn để ra khỏi cái hộp nhựa này. Như vậy cũng hảo, bên ngoài nguy hiểm chập chùng, thực mau ngươi sẽ bị Miêu Cẩu ăn luôn. Trong đàu hắn tràn ngập ác niệm, cảm giác được nữ hài leo lên đuôi hắn đang vất ở miệng hộp nhảy ra ngoài. Bịch, hẳn là nhảy ra ngoài rồi, tốt nhất là ngã chết luôn đi.
Tâm chí hắn vì mỏi mệt mà dần trở nên mơ hồ, dùng sức động mình thì chỉ run rẩy yếu ớt. Cảm giác đói khát bắt đầu tra tấn dạ dày. Vết thương dần lành lại nhưng cũng đang tiêu hao đại lượng sức lực. Hắn không muốn hôn mê. Nếu bây giờ hắn hôn mê thì có thể không bao giờ tỉnh lại được. Nhưng thân thể yếu ớt thành cái dạng này hắn không biết còn có thể làm gì bây giờ……
Sột soạt, có thứ gì lại bò lên đuôi hắn. Chuột chăng? Hắn suy đoán, sau đó có cái gì đó theo thân thể hắn lăn xuống, dừng ở đầu hắn, từ khí vị đoán tựa hồ là một khối bánh mì nhỏ trong túi. Nữ hài theo thân thể hắn bò xuống. Nàng đứng ở trước độc nhãn, dùng sức lau mồ hôi trên trán: “Mệt quá a, may mà trước khi ta thu nhỏ trong quần áo có để ít bánh mì, phí nửa ngày mới mang lại đây được.”
Sau khi bị thu nhỏ, quần áo của nàng liền ở trên giá. Cạnh hộp nhựa vốn chồng chất ít đồ vật làm nàng có thể dễ dàng leo vào trong hộp.
Nữ hài nói xong liền bắt đầu xé mở vỏ bánh nhưng phí nửa, dùng cả răng cắn mà vẫn không xé nổi cái vỏ. Cuối cùng nữ hài đem gói bánh mì kéo dài tới cạnh chân Đại Hắc: “Hắc Thán (than đen), đem móng vuốt của ngươi vươn tới, bằng không thì không có biện pháp xé gói bánh mì.”
Hắc Thán là cái quỷ gì? Đại Hắc trong lòng phẫn nộ nói không nên lời, hắn là thủ lĩnh Miêu Quần. Hắn là Đại Hắc sẽ chinh phục thế giới, thế mà có kẻ dám gọi hắn là than đen…… Bất quá, bụng thật sự quá đói, hắn dùng hết sức lực, đem móng tay vươn ra.
Trong bóng tối nữ hài hoan hô một tiếng. Tách Tách, vất vả một lúc rốt cuộc cũng xé được cái vỏ . Nữ hài lại hoan hô một tiếng, cả người phảng phất đều nhào vào cái bánh mì.
Đại Hắc mở to độc nhãn, chỉ là cho mình ngươi ăn sao? Hắn lại cảm giác nhân loại quá giảo hoạt. Nhất định là nàng ta không có biện pháp xé vỏ nên mới trở về. Nhân loại đáng giận, chỉ cần hắn khôi phục chút sức lực, nhất định một ngụm đem nàng nuốt rớt!
“Ăn khoai tây dưa chuột hơn một tháng trời rốt cuộc cũng được ăn thứ khác.” Nữ hài vừa lòng nói, giọng có chút không rõ ràng, hẳn là đang ăn nhồm nhoàng đi. Nàng cố sức kéo khối bánh mì tới trước mặt Đại Hắc, “Hắc Thán, ta đây liền uy ngươi. Chắc ngươi vừa đánh nhau với mèo khác đi? Trước kia ta cũng từng nuôi một con mèo đen nhỏ, nga, hắn kêu là Hắc Thán. Đáng tiếc sau đó nó chết mất, về sau ta liền kêu ngươi là Hắc Thán được không?”
Đại Hắc rốt cuộc nhịn không được lại lần nữa phát ra tiếng gầm giận dữ, bất quá thanh âm vẫn như cũ nhược nhược đáng yêu: “meo~ ~” loại tình huống này hắn vô lực phát ra Nhân Ngữ.
“Ngươi cũng thực thích tên này sao?” Nữ hài lại lần nữa nhận thức sai.
Đại Hắc phát hiện chính mình chưa bao giờ căm hận một nhân loại như bây giờ. Dù hắn từng bị con người đánh đập khinh thường, bất quá…… Khi nhìn nữ hài bắt đầu dùng sức bẻ ít bánh mì đưa vào miệng hắn, hắn phát hiện hận ý tựa hồ giảm bớt rất nhiều. Hắn biết đây là cơ hội sống sót duy nhất, cho nên hắn dùng sức nhấm nuốt bánh mì không hề mĩ vị đối với mèo. Hắn muốn báo thù, hắn muốn biến cường, hắn tuyệt đối không thể chết được!
Hắn đột nhiên nghĩ tới Diệp Thùy, trước tận thế Diệp Thùy cho hắn một cái đùi gà. Tuy hắn coi điều đó là thương hại, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn có chút cảm kích, đáng tiếc nhân loại đó lại không chịu phục tùng……
Hắn gian nan từng chút một nuốt bánh mì vào bụng. Nữ hài chỉ ăn một chút lúc đầu, dư lại toàn bộ đều uy hắn ăn. Cuối cùng hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi thân thể khôi phục. Không biết qua bao lâu đầu hắn giật giật, thân thể vẫn nóng rát đau như cũ nhưng thể lực khôi phục rất nhiều. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy nữ hài không đề phòng nằm bên chân nó, tựa hồ đã ngủ.
Thiên chân nhân loại thế mà lại gần hắn như vậy, chỉ cần ăn nàng thì hắn nhất định sẽ khôi phục sức lực!
Dưới ánh trăng thanh lãnh, hắn mở miệng, chậm rãi tới gần nữ hài đang say ngủ.
Nhưng đột nhiên hắn ngừng lại, nhìn nữ hài hoàn toàn không đề phòng ngủ cạnh mình. Hắn phảng phất nghĩ tới cái gì, trong trí nhớ ngoại trừ Diệp Thùy tựa hồ chưa bao giờ có người đối xử tốt với hắn như vậy…… Động tác liền cứng đờ một lát, cuối cùng hắn ngậm miệng lại.
Ăn ngươi sau cũng được……
( xong cuốn 1, cuốn tiếp theo: Cuồng chuột chi tai )