Rủ Husky cùng rời đi là quyết định Diệp Thùy vừa nghĩ đến. Từ thực tế mà suy xét, thế giới bên ngoài khu dân cư đầy rẫy nguy hiểm. Thế giới đã thay đổi rất nhiều. Nếu có thể rủ Husky đi cùng thì sẽ càng an toàn. Trong nội thành, loại trung đại hình khuyển như Husky đã thuộc về hàng đầu.
Z thị cũng có một vườn bách thú nhưng ở vùng ngoại ô thành phố. Hơn nữa số lượng những mãnh thú chân chính đứng đầu tuyệt đối sẽ không quá nhiều. Dưới tình hình như vậy, có Husky đi cùng sẽ là một lợi thế lớn.
Dù không suy xét đến những nhân tố đó, Husky liên tiếp hai lần vì Diệp Thùy mà dám đối mặt với Miêu đàn hắn sợ nhất. Chỉ tính điều này cũng làm Diệp Thùy sinh ra ít nhiều hảo cảm, hy vọng hắn có thể cùng họ rời khỏi nơi này.
Nhưng mà, Husky nguyên bản tinh thần sáng láng phảng phất như đột nhiên bị hắt một chậu nước lạnh, cái đuôi mềm như bông rũ đi xuống, đầu to dí sát vào Diệp Thùy: “Wông ô?” Hắn phảng phất không hiểu tại sao việc Diệp Thùy nhất định phải rời đi nơi này. Trước khi Diệp Thùy kịp trả lời hắn, hắn đột nhiên chỉ tay về phía Miêu đàn, “Wông ô Wông ô” hai tiếng. Bộ dáng cũng thêm vài phần hung hãn. Diệp Thùy dù không có khả năng như Tiểu Vũ nhưng vẫn có thể minh bạch ý của hắn, ta sẽ bảo hộ ngươi không bị Miêu đàn khi dễ.
Nếu ban đầu nói muốn rời đi tiểu khu chỉ vì sinh tồn thì hiện tại hắn đã có mục đích khác.
Diệp Thùy cười cười, thả người khỏi cây cỏ, nhảy tới trên đầu Husky, ngồi xuống chỗ giữa hai lỗ tai hắn. Husky nỗ lực hướng mắt về phía trước để nhìn Diệp Thùy, bộ dáng càng thêm buồn cười. Diệp Thùy vỗ vỗ đầu hắn: “Cùng ta đi ra ngoài đi, nói không chừng còn sẽ gặp được sư tử, lão hổ, đúng rồi, còn có họ hàng gần của ngươi - sói. Đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau phối hợp đánh nhau với chúng.” Kế miêu kỵ sĩ lúc sau, Diệp Thùy còn nghĩa thử một lần trải nghiệm tư vị làm cẩu kỵ sĩ.
Nhưng đáng tiếc Husky nghe "có khả năng đánh nhau với mãnh thú như sư tử, lão hổ, sói", bộ dáng liền càng thêm túng. Hắn đối với những loài Diệp Thùy nhắc tới cũng không có biết nhiều nhưng nhưng hắn biết chúng tuyệt đối là hung thú thập phần đáng sợ.
“Ô ô……” Hắn phát ra tiếng kêu trầm thấp, giọng tràn ngập kháng cự với thế giới bên ngoài.
Diệp Thùy có chút tiếc nuối, hắn ngồi trên đầu Husky nửa ngày, gặm xong bánh quy. Cuối cùng vỗ vỗ đầu Husky đầu: “Buổi sáng ngày mai chúng ta sẽ rời đi, ngươi có thể hảo suy xét một chút. Trước lúc xuất phát tới tìm chúng ta.” Nói xong, hắn nhảy khỏi đầu Husky, xách bao nilon Husky mang tới rồi linh hoạt nhảy lên cửa sổ, leo lên vách tường có chút loang lổ.
Lúc đi vào ban công tầng 2, hắn quay đầu nhìn thoáng qua phía Miêu đàn, không thấy rõ Đại Hắc hiện tại ra sao. Chỉ có mấy con mèo ủ rũ cụp đuôi đi tuần tra. Lúc cúi đầu nhìn về phía dưới thì Husky đã rời đi, cũng là bộ dạng gục đầu ủ rũ.
Diệp Thùy thở dài, hy vọng sáng mai, trước khi xuất phát Husky có thể đến gia nhập. Hắn không thể dùng Phi Miêu Hào nhưng lấy hình thể của hắn thì trực tiếp đi ở dưới cũng không có vấn đề gì.
Chỉ tiếc là, ngày hôm sau, khi Diệp Thùy, mập mạp, Vương Thi Vũ, Nguyên Tiểu Vi và Tiểu Bạch lái Phi Miêu Hào rời đi, vẫn không thấy Husky xuất hiện.
Chung quy Husky không bỏ được tòa tiểu khu này. Có thể là vì nhát. Bất quá hắn chỉ là một con chó được nuôi dưỡng từ nhỏ, toàn bộ tiểu khu chính là thế giới Husky biết. Rời đi nơi quen thuộc, đại khái là hắn thấy khủng hoảng. Ngay cả khi có trí tuệ thì cảm giác khủng hoảng sẽ càng thêm nghiêm trọng.
“Đáng tiếc nga, nghe Tiểu Bạch nói Husky rất có ý tứ.” Lúc bay qua công viên, Tiểu Vũ nhìn qua kính nhựa trong suốt nhìn công viên phía dưới. Tầm nhìn có hạn, nàng không thể nhìn đến Husky ngồi trong ổ dưới gốc cây lựu, giọng tràn ngập tiếc nuối.
Diệp Thùy mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh Husky. Hắn tựa hồ cũng đang ngẩng đầu nhìn Phi Miêu Hào đang bay trên không. Diệp Thùy suy đoán hiện tại hắn rất thương tâm và rối rắm. Nếu thế giới bên ngoài đã hoàn toàn biến thành địa ngục, nói không chừng hắn sẽ có ngày trở về. Trong lòng hắn lặng lẽ nghĩ, xoa đầu Tiểu Vũ: “Hy vọng về sau có thể tái ngộ hắn."
Phi Miêu Hào chậm rãi bay qua tiểu khu. Thành phố an tĩnh, vắng lặng sau tận thế hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn. Kế tiếp mới là chân chính nguy hiểm.
Tâm tình Diệp Thùy chậm rãi khôi phục lại, trong lòng bắt đầu tràn ngập tò mò cùng và phấn thám hiểm. Tiểu Vũ tựa hồ có chút sợ độ cao, nắm chặt bả vai Diệp Thùy nhưng cũng không nén nổi tò mò nhìn thành phố phía dưới. Nguyên Tiểu Vi ngồi một bên, trong miệng cười nhỏ đang lau Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao. Nàng dùng khăn giấy lau máu từng chút một, hình ảnh tươi mát lộ ra điểm bệnh tâm thần không hài hòa. Mập mạp hết sức chăm chú điều khiển Phi Miêu Hào, đai an toàn bằng cao su cột chặt làm lộ rõ từng ngấn mỡ trên bụng hắn.
Dưới Phi Miêu Hào là một cái túi nilon, Tiểu Bạch cuộn thành một đoàn nằm bên trong, chỉ lộ ra một chút đầu và hai cái chân nhỏ. Bộ dáng này thoải mái nhiều so với việc nằm trong hộp nhựa. Tiểu Bạch giơ hai chân trước ra, đôi mắt mị lên, thực hưởng thụ cảm giác bay lượn: “Meowww ~ ~”
Cứ như vậy, Phi Miêu Hào rời khỏi tiểu khu, tiến vào địa vực càng tàn khốc.
Nhưng tầm nhìn của chúng ta tạm thời còn muốn lưu lại tiểu khu này.
Lúc Phi Miêu Hào bay qua công viên, Đại Hắc nằm ở chạc cây hòe, thân thể súc thành một đoàn. Vết thương bị Diệp Thùy chém ra thoạt nhìn đã khép kín nhưng vẫn thập phần thống khổ. Hắn nhìn bay qua Phi Miêu Hào trên không trung, trong miệng kêu nhỏ một tiếng như cáo biệt. Chờ đến khi Phi Miêu Hào khuất khỏi tầm mắt, hắn cúi đầu nhìn về phía vết thương trước ngực chỉ còn là một vạch hồng, cái đuôi đung đưa, tựa hồ nghi hoặc tại sao vết thương có thể nhanh lành như vậy……
Dưới gốc cây lựu, Husky ngồi trong ổ, lông có chút ẩm ướt. Nó đã bật chế độ "oán phụ ủy khuất ", trong miệng không ngừng “Ô ô ô” đầy nhịp điệu, giọng oán giận kể với Chó ông già bên cạnh: thế giới bên ngoài nguy hiểm như vậy, nơi này có đồ ăn chỗ ở đầy đủ. Vì sao hắn còn muốn đi ra ngoài. Nhân loại kia một chút cũng không hiểu nỗi khổ tâm của hắn. Hắn sẽ hảo hảo chiếu cố mà, vì sao cứ nhất định phải rời đi chứ? Tại sao, tại sao, ngươi nói tại sao chứ?
Chó ông già mơ màng sắp ngủ, đầu thỉnh thoảng gục lên gục xuống một chút. Không biết là đang tán đồng Husky hay đang ngủ gà ngủ gật nhưng cũng làm Husky tâm huyết dâng trào. Hắn đột nhiên ngửa cổ, “Ngao ô ngao ô”, giọng cũng cao lên một ít: Hắn còn nói bên ngoài có sư tử, có hổ, có lang. Tuy ta không biết là cái gì nhưng vừa nghe đã thấy chúng hung tàn hơn cả. Bọn họ đi ra ngoài không phải là đi tìm chết sao?
Cứ phát tiết như vậy, Husky ngữ khí lại yếu xuống, đầu chậm rãi nằm xuống đất. Ô ô ô, khẽ gọi vài tiếng. Hắn đột nhiên giật mình bật dậy lên, chó ông già cũng bị hoảng sợ. Một lúc sau, Husky lộ ra nóng nảy, lại nhảy tới nhảy lui không ngừng kêu “Wông ô ngao ô”.
Bên ngoài nguy hiểm như vậy, nếu nhân loại kia gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Nếu hắn thật sự gặp phải sư tử, lão hổ còn có lang thì sao?
“Wao ô!”
Husky kiên định lên, phảng phất như hạ quyết tâm, nhanh chân chạy đi. Một lát sau trở về ngậm một cái cặp sách màu đỏ rồi vụng về để ăn đồ vật, lạp xưởng, cẩu lương, đương nhiên không thể quên hắn quả bóng cao su hắn yêu qúy nhất vào trong cặp. Cuối cùng hắn đeo cái cập sách đầy đồ trên lưng. Những việc này đối với hắn quả thực không dễ dàng.
Chó ông già ý thức được hắn muốn làm gì, giúp hắn xỏ chân trước qua quai cặp sách, lại cột đai lưng vào cho hắn, đem cặp sách màu đỏ cố định trên lưng hắn. Husky đã đặt ra quyết định mạo hiểm, tinh thần sáng láng vươn chân chỉ đống chân giò hun khói với ít bánh mì cạnh chó ông già, gian nan hộc ra một chữ: “Ăn……” Đây là từ duy nhất của nhân loại mà hắn có thể tạm thời sử dụng thuần thục.
Nghe được chó ông già “Uông” kêu một tiếng sau, Husky lại nhìn thoáng qua đống đất chôn chủ nhân ban đầu của hắn, tính cáo biệt, sau đó liền nhảy nhót chuẩn bị rời đi tiểu khu. Chó ông già đột nhiên gọi lại hắn: “Husky.” Husky quay đầu xem, Chó ông già thuần thục dùng Nhân Ngữ nói, “Nhớ kỹ tên của ta, ta kêu Mễ Lư.”
“Ô ô……” Husky trong miệng hàm hồ phát ra âm thanh, tựa hồ muốn lặp lại cái tên này nhưng có chút khó khăn. Vì thế hắn lại hướng Chó ông già kêu “wông ô wông ô” hai tiếng, rồi rời đi. Hắn muốn đi tìm nhân loại kia để đem hắn trở lại nơi này.
Husky cõng ba lô màu đỏ, lần đầu tiên sau tận thế sau rời khỏi cổng tiểu khu. Sau đó lại đột nhiên ngốc lên, trên đường lớn một mảnh hỗn độn, mấy chiếc ô tô va chạm, xe đã biến dạng. Mũi hắn dùng sức trừu động tìm mùi Diệp Thùy nhưng không thu hoạch được gì. Hắn rối rắm ngồi xổm suy tư một lát. Cuối cùng hạ quyết tâm quyết định tùy tiện lựa chọn một đường đi. Vì thế hắn vui vẻ hướng tới một hướng chạy như điên.
Đó là hướng ngược lại với hướng của Phi Miêu Hào……
Trùng hợp, may mắn chính là. Không lâu sau khi đoàn Diệp Thùy lái Phi Miêu Hào và Husky rời đi, trên nóc phòng bảo vệ cạnh cổng lớn xuất hiện một con mèo đen gầy.
Tuy cùng là mèo đen, nhưng hắn và Đại Hắc hoàn toàn bất đồng. Nó gầy trơ cả xương, khi cử động có thể thấy rõ xương nhô lên dưới lớp lông. Dù người ác độc nhất trước tận thế nhìn đến hắn thì cũng phải thấy thương hại. Hắn thấy Husky rời đi, vươn móng vuốt cào xoạt xoạt. Mấy vệt trảo khủng bố hơn hẳn những con mèo khác vạch trên xi măng. Sau đó hắn nhìn về phía tiểu khu, trong mắt lập loè lãnh quang hung tàn.
Xa xa dưới chỗ mái hiên, góc tường, từng con mèo, chó đang dần dần hướng về tiểu khu này……
Ngoại thành Z thị, có một thôn gọi là Tiểu Vương thôn. Trước khi tận thế buông xuống, Diệp Thùy từng nghe qua mấy nữ nhân trong tiểu khu nhắc tới thôn này. Trong thôn đó có không ít người bắt chó mèo làm kế sinh nhai. “Long hổ cốt” của bọn họ nổi tiếng xa gần đều biết. Trong thôn giam không biết bao nhiêu chó mèo. Tiếng rên rỉ than khóc của chúng vang không dứt bên tai…… Mà con mèo đen gầy đó cùng với những con chó, mèo nó thu phục ở Tiểu Vương thôn sau khi tận thế ập tới.....
Liền ngay buổi tối ngày nhóm Diệp Thùy và Husky rời đi, Miêu đàn cùng nhóm chó trong tiểu khu này phải nghênh đón tai họa ngập đầu.