Chương 48: Có muốn cùng ta ra bên ngoài ?

Diệp Thùy tỉnh lại trên bàn sách. Tiểu Vũ vốn luôn ở cạnh hắn lập tức vui mừng nhảy lên hoan hô: “Chùy ca ca, ngươi tỉnh rồi.” Ở cách đó không xa, Nguyên Tiểu Vi và mập mạp đang sửa sang Phi Miêu Hào cũng kinh hỉ quay đầu: “Chùy, ngươi không sao chứ?” Tiểu Bạch "Meo" một tiếng nhảy tới cạnh Diệp Thùy, đem cái đầu mềm mại thân mật cọ cọ vào người hắn. Diệp Thùy cười xoa đầu Tiểu Bạch rồi lại xoa đầu Tiểu Vũ. Nguyên Tiểu Vi cách đó không xa cũng hướng hắn mỉm cười.

Cảm giác tỉnh lại từ cơn mê nhìn thấy đồng bạn bảo hộ bên người khiến Diệp Thùy cảm giác thập phần thoải mái.

Hắn ở mộng cảnh Hồng Sắc Thạch bia nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng thế giới hiện thực phát sinh sự tình ngoài ý muốn. Bây giờ nhìn đến mọi người đều bình an vô sự, hòn đá trong lòng rốt cục cũng mất. Đồ sạc cùng dây sạc cũng mang về. Hiển nhiên, mập mạp vừa bận rộn nạp điên cho Phi Miêu Hào.

“Ta không sao.” Hắn cười đáp lại, dùng sức vẫy tay. Hắn cảm giác lực lượng thân thể lại được tăng cường. Đúng như suy đoán lúc trước, áp bức tiềm năng là có thể tiến vào mộng cảnh Hồng Sắc Thạch bia. Nếu không tao ngộ có được năng lực tiến hóa của đối thủ thì Hồng Sắc Thạch bia sẽ tăng cường thể năng cường hóa. Hiện tại lực lượng của hắn lại tăng thêm, bằng 80% lực lượng lúc trước.

Đồng thời, thời gian hôn mê lần này tựa hồ cũng ngắn lại. Hắn nhìn thoáng qua đang ánh sáng mặt trời đang chiếu vào từ ngoài cửa sổ. Tấm màn vốn vì phòng bị Miêu đàn nên luôn đóng lại nay đã được mở ra. Xem ra bây giờ đã là lúc chính ngọ, vì thế hắn hướng mập mạp hỏi: “Lần hôn mê này của ta tầm năm sáu tiếng đi? Xem ra mỗi tiến vào mộng cảnh Hồng Sắc Thạch thì thời gian yêu cầu sẽ càng ngắn.” Lần dung hợp khả năng tầm nhìn nhiệt của Hắc Sơn xà cũng ngắn hơn trước, Diệp Thùy tưởng chỉ khi dung hợp tiến hóa mới có thể giảm bớt thời gian đi, hiện tại xem ra không phải như vậy.

Đây là điều tốt, nếu mỗi hôn mê đều mất hơn chục tiếng thì có trời biết thân thể có thể gặp chuyện gì ngoài ý muốn không, hắn tiếp tục hỏi chính sự: “Trong lúc ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Đại Hắc…… Thế nào?” Hắn hoài nghi Đại Hắc không chết.

Mập mạp trả lời xác nhận suy đoán của Diệp Thùy. Hắn có chút thổn thức đem mọi chuyện sau khi Diệp Thùy hôn mê nói. Những việc đó đều do hắn nghe Tiểu Vũ phiên dịch ra. Lúc nghe tới Đại Hắc chịu thương thế nặng mà vẫn có thể chậm rãi hồi phục ngay, Diệp Thùy trở nên ngưng trọng. Chính hắn cũng có năng lực hồi phục, cái này đi liền với cường hóa thể năng. Nhưng tốc độ hồi phục cũng không biến thái đến như thế. Nếu hắn bị vết thương như Đại Hắc thì căn bản sẽ chết trước khi kịp hồi phục.

“Năng lực hồi phục siêu cường, xem ra đây mới là năng lực tiến hóa của Đại Hắc, hắn quả nhiên là động vật được tiến hóa.” Diệp Thùy có chút uể oải thở dài, “Nếu lúc ấy ta còn có ít sức lực chém thêm một nhát đứt đầu hắn thì liền tính hắn có năng lực siêu hồi phục thì cũng không sống được, đến lúc đó năng lực hồi phục sẽ là của ta……” Tuy rằng có chút tiếc nuối nhưng Diệp Thùy biết lúc này có nghĩ này nghĩ nọ thì cũng vô dụng. Hắn lại bật cười, “Nhưng thật ra ta không nghĩ Đại Hắc lại có chữ tín như vậy, chịu để chúng ta rời đi.”

“Mieow……” Tiểu Bạch ở bên cạnh kêu nhu nhu một tiếng.

Tiểu Vũ lập tức liền ngạc nhiên hô: “Tiểu Bạch nói lúc đó Đại Hắc rất khí khái, thực mê người.” Nói như vậy, tiểu nữ hài liền “Oa” một tiếng, “Ta biết rồi nha! Tiểu Bạch, ngươi thích Đại Hắc rồi đúng không ?”

Diệp Thùy cùng mập mạp ngạc nhiên nhìn về phía Tiểu Bạch.

Cả người Tiểu Bạch phảng phất nháy mắt liền cứng đờ, cái đuôi dựng thẳng lên, trong miệng “Meo meow” một hồi, bộ dáng càng như là đang biện minh gì đó, cuối cùng nàng có chút tức muốn hộc máu đi ra một góc, lộ ra bộ dạng“Không để ý tới các ngươi”. Đầu cúi vào vách tường rồi lặng lẽ quay đầu nhìn đến bên Diệp Thùy vẫn còn đang nhìn nàng thì lập tức lại quay đầu chúi vào vách tường.

Diệp Thùy và mập mạp, Vương Thi Vũ, Nguyên Tiểu Vi sôi nổi nhìn nhau. Việc ngoài ý liệu này làm bọn họ đều có chút ngạc nhiên, mập mạp thở dài: “Chúng ta phải nhanh chóng rời đi nơi này, từ nay về sau tốt nhất không nên chạm mặt Đại Hắc nữa. Dù Tiểu Bạch thích Đại Hắc thì cũng không có cơ hội gặp mặt.”

Nói như vậy, hắn liền chỉ Phi Miêu Hào bên cạnh, “ Điện áp của sạc năng lượng mặt trời với pin của Phi Miêu Hào có chút chênh lệch nhưng nạp điện không thành vấn đề. Chỉ là lượng điện khả năng sẽ thiếu, nhưng cũng đủ để chúng ta sử dụng rất lâu. Chờ sau khi rời khỏi tiểu khu thì chúng ta phải đi tìm cách sạc điện khác. Nga. Đại khái còn cần vài giờ nữa là có thể nạp hết điện.”

“Bây giờ chúng ta sẽ nghỉ ngơi một đêm, sáng mai rời đi.” Diệp Thùy nói. Lúc Đại Hắc bảo thả bọn họ cũng hứa hẹn cho bọn hắn 2 ngày, lưu lại một đêm hẳn là không có vấn đề gì. Hắn xoa bụng có chút đói khát, quay đầu nhìn về phía Nguyên Tiểu Vi: “Ta đói quá, Tiểu Vi, còn cái gì ăn không?”

“Thùy ca, ta đã sớm chuẩn bị cho ca rồi.” Nguyên Tiểu Vi ngoan ngoãn nói, từ bên cạnh lấy ra giăm bông cắt miếng. Lúc này Diệp Thùy mới phát hiện một đống bánh mì, chân giò hun khói, bánh quy,.... đồ ăn đang chất đống một góc bàn. Mà mấy ngày trước bọn họ thiếu đồ ăn đến nỗi phải phao mềm gạo với nước để ăn. Hắn vừa cầm giăm bông, vừa kỳ quái hỏi: “Đồ ăn ở đâu thế?”

“Con Husky kia đưa tới.” Mập mạp có chút dở khóc dở cười nói, “Buổi sáng là hắn đem ngươi và Tiểu Bạch về. Trong một buổi sáng hắn đã tặng ba bốn đồ, bên trong còn có mấy túi cẩu lương……” Đang nói, một trận “Wang ô” vang từ bên ngoài cửa sổ truyền tới. Mập mạp liền chỉ ra ngoài cửa sổ, “Chà, lại tới nữa kìa, hắn có vẻ rất quan tâm ngươi đấy.”

Diệp Thùy ngẩn ngơ, con Husky tuy vừa nhị lại túng nhưng thật sự thực quan tâm Diệp Thùy. Hành động chia sẻ đồ ăn của hắn thật sự làm người cảm động. Diệp Thùy đem phiến giăm bông kia nuốt vào rồi cầm thêm khối bánh quy từ chỗ Nguyên Tiểu Vi, đi hướng cửa sổ: “Ta đi gặp hắn.” Nói như vậy, liền nhảy từ khe hở chỗ cửa sổ ra ngoài.

Độ cao 2 tầng đối với Diệp Thùy cũng không nguy hiểm lắm. Người hắn nhẹ nhàng đáp xuống mặt cỏ ôn nhuận, Husky cao lớn đứng sừng sững trước mặt, miệng ngậm một cái bao nilon, bên trong để một ít đồ ăn vặt. Từ khi biết Diệp Thùy thiếu đồ ăn, hắn hận không thể đem tất cả đống đồ hắn dự trữ mang lại đây. Bây giờ nhìn thấy Diệp Thùy bình yên vô sự, Husky đem bao nilon đặt xuống đất, cao hứng vươn đầu lưỡi hướng Diệp Thùy.

Diệp Thùy lập tức liền nhảy dựng ra sau, múa may bánh quy hướng Husky hô: “Ngươi dám liếm ta nữa là ta cho ngươi biết tay”

“Wông ô……” Husky có chút tiếc nuối lùi lại, hắn dùng chân đẩy bao nilon đến trước mặt Diệp Thùy, trong miệng lại “Gâu gâu” hai tiếng. Tiếp theo, dùng thanh âm cứng nhắc nói, “Ăn……” Xem ra trong khoảng thời gian này Husky học Nhân Ngữ rất có tiến bộ.

“Đa tạ ngươi.” Diệp Thùy bật cười.

Husky liền sáng láng từ trên cao nhìn xuống, cái đuôi không ngừng vẫy làm người ta lại cảm giác nhị, khờ rồi lại đáng yêu. Diệp Thùy đem trong miệng bánh quy dùng sức nuốt xuống, thả người nhảy đến lên một cây cỏ. Cây mạch cao thảo hơi quơ quơ, vẫn là chịu được sức nặng của Diệp Thùy. Diệp Thùy nhìn thẳng Husky, cười nói: “Husky, từ lúc tận thế buông xuống ngươi vẫn luôn ngốc tại trong cái tiểu khu này đi? Có muốn cùng ta đi ra ngoài không?”