Chương 51: Thành thị sau tận thế

Bầu trời có chút ảm đạm. Trên đường phố tràn ngập cảm giác hoang tàn sau tận thế. Một chiếc ô tô màu đỏ ô tô đâm vào gốc cây dương ven đường. Một tầng tro bụi và lá khô phủ dầy trên xe. Sào sạt, sào sạt. Những bụi cỏ dưới gầm ô tô đã khô vàng thảo diệp chợt đung đưa, tách ra hai phía. Một con rắn màu ngọc lục bảo thon dài bò ra. Thân thể không ngừng linh hoạt bò ra, đầu lưỡi đỏ tươi không ngừng phun ra nuốt vào.

Nó đang săn mồi. Tuy thị giác và thính giác của nó có như không nhưng cảm quan nói cho nó biết con mồi đang ở phía trước, là một người tý hon. Không lâu trước đây không biết đã xảy ra sự tình gì mà thế giới này đột nhiên xuất hiện rất nhiều sinh vật quái dị, người tý hon khác hẳn những sinh vật nó từng săn. Nhưng đồng dạng nó cũng cảm giác thấy càng thêm mỹ vị và hứng thú đi săn.

Thú vị, thật là một cảm giác kỳ quái. Vì sao trước kia nó chưa từng có cảm giác này? Thực tế, sau một ngày nọ, đột nhiên nó cảm thấy mình dường như hoàn toàn khác trước, có được trình độ suy tư cao. Thật là thay đổi kỳ quái, nhưng cảm giác tri thức thình lình xuất hiện trong đầu, nó cũng không chán ghét lắm.

Nó cảm giác con mồi đã gần trong gang tấc, trong lòng tràn ngập chờ mong được ăn no nêm Mấy ngày gần đây, người tý hon càng ngày càng ít. Lần cuối cùng nó ăn là trước mười lần mặt trời lặn. Loại sinh vật nhỏ yếu này vô pháp tránh được đòn tấn công của nó. Thân thể nó hơi hơi kiều lên, chuẩn bị tập kích chớp nhoáng.

Nhưng mà, đột nhiên “Meoo” một tiếng. Có cái gì đó rất đáng sợ nhảy tới sau nó. Cái đó đối với nó mà nói là quái vật khổng lồ. Cái đuôi bị ấn ở trên mặt đất làm nó khủng hoảng, thân thể bắt đầu dùng sức vặn vẹo muốn thoát đi, mở miệng định cắn trả con quái vật đang giữ đuôi nó. Nhưng lúc này, cảm quan phản hồi làm nó sinh ra cảnh giác, cái người tý hon bị nó coi là con mồi đang tiếp cận nó. Nó không biết cái tiểu nhân kia đang định làm gì nhưng nó cảm giác thấy hắn so với quái vật khổng lồ càng thêm nguy hiểm!

Vì thế nó thay đổi mục tiêu, há mồm cắn hướng tiểu nhân kia…… Sau đó, nó đột nhiên không cảm giác được thân thể của mình. Những cảm giác vui thích, hứng thú, sợ hãi, năng lực tư duy bắt đầu biến mất. Cuối cùng nó chỉ thấy đầu nó bị chém bay về phía không trung, rơi xuống mặt cỏ……

……

Diệp Thùy một đao chém bay đầu con rắn nhỏ màu xanh ngọc lục bảo, nhìn đầu rắn bay đi rớt vào bụi cỏ bên cạnh. Con rắn này nhỏ hơn con Hắc Sơn xà trước nhiều, chỉ dài hơn một thước, thân chỉ to bằng ngón tay người lớn. Sức chiến đấu cũng yếu, không tiến hóa ra năng lực. Sau khi Diệp Thùy và Tiểu Bạch phát hiện tung tích của nó, Diệp Thùy liền chủ động đứng ở trong bụi cỏ đi qua đi lại, dụ nó hiện thân. Tiểu Bạch nằm ở cạnh ô tô, tùy thời phác sát. Hai người - mèo liên thủ xử lý nó dễ như trở bàn tay

Thân rắn còn đang vặn vặn vẹo mấp máy. Tiểu Bạch “Meo” một tiếng, buông lỏng cái đuôi, chán ghét lui về sau vài bước. Mắt đánh giá thân rắn không còn đầu mà vẫn động đậy, miệng nói: “Ác…… Tâm.”

Gần nhất nàng học tập nhân ngữ rất có thành quả.

Diệp Thùy cầm Bạch Miêu Yển Nguyệt đao đi qua, vung lưỡi đao cắt một đoạn dài 3~4 tấc trên thân rắn, cắm vào đao rồi nhảy lên lưng Tiểu Bạch: “Cơm trưa có rồi, chúng ta trở về thôi.”

“Meow……” Tiểu Bạch xoay đầu qua xem một đoạn thân rắn vẫn còn đang vặn vẹo, tựa hồ có chút phạm sợ, chạy hướng tòa cao ốc cách đó không xa.

Diệp Thùy nhìn xung quanh. Trên đường lớn, ô tô đâm nhau tứ tung, bốn phía an tĩnh lộ ra vài phần thê lương hoang vắng. Hắn nhớ rõ trước kia từng xem qua một bộ phim về người dân trong một thành phố đột nhiên biến mất, lưu lại một tòa thành không người, tùy ý để các sinh vật khác sinh sống. Tình trạng hiện tại cũng giống cảnh trong bộ phim đó. Thành phố do nhân loại sở kiến nay lại hoàn toàn vắng bóng người. Nhân loại hiện tại cũng khó lòng tạo ảnh hưởng gì đối với nó. Thực tế này làm cho tâm trạng Diệp Thùy trở nên nặng trĩu.

Từ khi rời khỏi tiểu khu đến giờ đã hơn nửa tháng. Năng lượng của Phi Miêu Hào vẫn là vấn đề lớn. Mỗi lần sạc nó chỉ có thể phi hành hơn 10 phút, tốc độ cũng chỉ có 1m/s. Mập mạp nói nếu như không phải tại trọng lớn như hiên tại thì tốc độ tối đa của nó có thể đạt tới 18m/s.

Mà việc sạc điện thì vô cùng phiền toái. Nếu dùng sạc năng lượng mặt trời thì mỗi lần đều phải mất 3-4 ngày, lại chỉ có thể sạc điện vào ban ngày. Ở trong một siêu thị nhỏ, Diệp Thùy tìm được một ít pin AAA , sau khi xâu chuỗi thì cũng có thể sạc điện vào buổi tối, nhưng trọng lượng của pin không tiện để mang theo. Vì thế chỉ dùng một lần.

Mập mạp cũng suy xét quá việc cải tạo ô tô đồ chơi với tốc độ nhanh và tải trọng lớn hơn, dùng ô tô đồ chơi thay thế Phi Miêu Hào. Bọn họ từng tìm thấy vài siêu thị bán xe ô tô đồ chơi, nhưng suy xét đến tính an toàn nên cuối cùng vẫn từ bỏ phương án này.

Cứ như vậy, họ lái Phi Miêu Hào thật thận trọng, phạm vi trong một quảng trường. Dọc theo đường đi tìm kiếm tung tích những nhân loại khác nhưng không thu hoạch được gì. Chỉ thấy trong ô tô, bụi cỏ có những thi thể nhân loại đã hư thối. Ước chừng khi tận thế phát sinh liền đã bỏ mình, giòi bọ khổng lồ cuốn lấy những cái thi thể đó.

Đương nhiên có thể có một ít người sống sót ẩn náu trong những tòa nhà nhưng Diệp Thùy không dám tùy tiện tiến vào bên trong. Hôm trước lúc Phi Miêu Hào đang bay qua một cái cửa sổ, một con chó đen hung dữ đột nhiên vươn nửa người ra cửa sổ, thiếu chút nữa thì chân nó chụp vào Phi Miêu Hào. Sau khi Phi Miêu Hào bay ra rất xa vẫn còn nghe thấy tiếng sủa loạn của nó. Vương Thi Vũ nói nó đang kêu “Cút ngay, cút ngay cho ta".

Ngoại trừ lúc dừng lại ở chỗ thoáng đãng, Diệp Thùy chỉ vào một ít cửa hàng tiện lợi, tạp hoá và siêu thị nhỏ. Một ít đồ ăn có dấu hiệu bị mang đi, nhưng hiển nhiên đều không phải là nhân loại làm mà là do động vật.

Bọn họ khi đang bay trên không từng tao ngộ mấy con chim sẻ hứng thú đối với máy bay, bị Tiểu Bạch gầm giận dữ kinh sợ bay đi. Có kinh nghiệm từng bị bồ câu tập kích, mập mạp điều khiển Phi Miêu Hào càng thêm cẩn trọng. Gặp nơi có chim bay xuất hiện liền lập tức tìm chỗ đáp xuống. Trên mặt đất có Tiểu Bạch và Diệp Thùy, chim bình thường thì không sao, may mắn phụ cận không có những loài cỡ lớn như đại bàng.

Chó , mèo thì có chạm mặt vài lần, bất quá đều là những con đi đơn lẻ. Chỉ cần không gặp mãnh thú như Đại Hắc thì không sao. Nhưng Diệp Thùy thấy có chút kỳ quái, quanh đấy tựa hồ không có Miểu Quần khổng lồ như của Đại Hắc. Sau tận thế dường như chúng đều đã rời khỏi nhà, nghĩ đến Đại Hắc từng triệu tập mèo xung quanh tiểu khu nhập vào Miêu Quần. Có lẽ chó mèo ở đây cũng đã gia nhập một Miêu Quần hay Cẩu Quần khổng lồ?

Tiểu Bạch đi dọc trên đường lớn một lát rồi đi tới một tòa nhà. Tiểu Bạch leo lên theo đường ống dần khí. Diệp Thùy gắt gao tóm lấy lông Tiểu Bạch, nhìn mặt đất đang xa dần, trong lòng khó tránh khỏi có chút choáng váng, bất quá hắn đang khắc phục nhược điểm này.

Tiểu Bạch dừng lại tại ban công tầng 3. Xung quanh ban công có kính bao quanh. Trên ban công được quét dọn sạch sẽ, chỉ có một chậu xương rồng. Cửa kính ban công và phòng bên trong cũng đóng chặt lại làm ban công luôn trong trạng thái đóng kín. Nơi này là chỗ bọn họ lựa chọn tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn. Cứ như vậy trong nửa tháng bọn họ đã thay đổi 5 nơi ở.

Diệp Thùy nhảy lên bệ cửa, đẩy cửa kính ra cho Tiểu Bạch chui vào. Hắn vào theo, khi chuẩn bị kéo cửa kính lại liền nghe được tiếng mập mạp hoan hô: “Chùy ngươi mau đến xem, ta chế tạo súng phun lửa thành công rồi.”

Tiểu Vũ cũng cao hứng phấn chấn hô: “Mập ca ca thật lợi hại!” Nàng ôm một con kiến vàng trong tay, đó là thú cưng nàng mới nuôi.

“Thật sao?” Diệp Thùy nhảy từ trên bệ cửa xuống, vung Bạch Miêu Yển Nguyệt đao đem khúc thịt rắn đang cắm ở lưỡi dao ném xuống đất. Thân rắn vẫn còn đang cử động nhẹ. Cái này làm mập mạp đang muốn hướng Diệp Thùy triển lãm thành quả của mình sắc mặt hơi đổi, nhẹ nhàng dịch sang, trong miệng nói thầm một câu: “Không phải chứ, trưa nay ngươi muốn ăn món này?”

Sau đó liền không chờ được mà nói với Diệp Thùy, “Tuy tài liệu hạn chế, thao tác còn có điểm khó khăn, nhưng đã có thể bước đầu sử dụng. Tới, ta chỉ ngươi một chút. Tiểu Bạch, Tiểu Vũ, các ngươi lui lại vài bước đi, cái này rất nguy hiểm.”

Nói xong, mập mạp liền vội vàng bắt đầu chỉ cho Diệp Thùy cách sử dụng súng phun lửa……