Khi Nguyên Tiểu Vi nhờ Diệp Thùy mở ngăn kéo, Diệp Thùy từng nghĩ qua nhiều giả thuyết. Hắn mơ hồ cảm giác Nguyên Tiểu Vi có khả năng bị bệnh tâm thần, trong ngăn kéo có lẽ có đồ vật chứng minh bệnh của nàng như bệnh án,... Nhưng Diệp Thùy không nghĩ nó sẽ là một thi thể. Còn có cái gì so với thi thể càng thể hiện được cái "Đặc thù " của Nguyên Tiểu Vi ?
Thiếu nữ có một nhân cách thứ hai. Khi nàng bị nguy hiểm hoặc bị kích động thì nhân cách kia sẽ xuất hiện. Người kia rất tàn nhẫn và lãnh khốc. Khi bị con rắn nuốt vào bụng, Nguyên Tiểu Vi bắt trúng thời cơ, dùng lưỡi dao xẻ rách bụng con rắn. Lúc ấy nụ cười của nàng cực kỳ quái dị hiển nhiên là do cái nhân cách hung tàn kia.
Từ trước tới nay, Diệp Thùy vẫn luôn cảnh giác với Nguyên Tiểu Vi. Hắn hoài nghi vì sao một nữ nhân bình thường sao có thể một mình sinh tồn từ tận thế đến bây giờ. Một nữ hài trẻ tuổi, tâm lý không vững chút đối mặt với cuộc sống cô độc sau tận thế này chỉ sợ trực tiếp liền bị dọa điên. Dù không có điên, thì cũng bị tình cảnh sau tận thế này bức thành người không ra người, quỷ không ra quỷ. Trương Thiến chính là ví dụ. Nhưng mà Nguyên Tiểu Vi lại có nhàn rỗi tự may đồ cho chính mình.
Hiện tại suy nghĩ một chút, trên người Nguyên Tiểu Vi vốn có cảm giác gì đó làm Diệp Thùy thấy hơi kỳ quái một chút. Nàng biểu hiện cực kỳ bình thường nhưng khí chất vô cùng ôn nhu, dịu dàng. Nhưng ở tận thế này nàng vẫn giữ được khí chất như thế cũng đã là điểm không bình thường rồi.
Hóa ra, vốn dĩ nàng đã điên.
Kế tiếp Diệp Thùy phải lựa chọn phải đối đãi với Nguyên Tiểu Vi như thế nào, bệnh nhân tâm thần…… Loại người này Diệp Thùy chưa từng tiếp xúc quá, nhưng mà cũng xem qua không ít phim ảnh. Mà cơ hồ chúng đều là phim kinh dị. Kẻ tâm thần đều sẽ đảm đương vai sát nhân cuồng sát. Rõ ràng Nguyên Tiểu Vi có tố chất này, ở chung với người như vậy thật sự không an tâm. Người đó không khác một quả bom hẹn giờ.
Nhưng hơn mười ngày qua, nàng vẫn luôn biểu hiện bình thường. Quan trọng nhất chính là Diệp Thùy có thể cảm giác Nguyên Tiểu Vi thật sự là một người bình thường nhưng lúc nàng phát bệnh sẽ trở lên vô cùng nguy hiểm. Không phải là do sức lực gia tăng, mà là khi ở trong trạng thái đó nàng không có suy nghĩ nào khác ngoại trừ giết chóc. Cực hận địch nhân nhưng nàng càng ác với chính bản thân hơn. Người như vậy dù đáng sợ nhưng cực kỳ có lợi trong việc sinh tồn trong mạt thế. Nàng sẽ là người rất có ích.
Hiện tại Diệp Thùy đã có kinh nghiệm qua Đường Hạo, hắn sẽ không dùng những cái gọi là đạo đức trói buộc bản thân ở tận thế này. Hết thảy quyết định đều sẽ dựa trên thực tế. Mà mặc kệ là hiểu biết của Nguyên Tiểu Vi đối với động vật hay là nàng khi phát bệnh bùng nổ lực sát thương. Những điều đó đều là trợ giúp đắc lực không thể thiếu. Huống hồ dù Nguyên Tiểu Vi lại nổi điên thì nàng vẫn chỉ có thể năng như người thường, nếu hắn đề phòng thì nàng không có khả năng làm thương bọn họ.
Quan trọng nhất chính là, tận thế này mang theo một bệnh tâm thần nguy hiểm đôi khi sẽ bạo tẩu tựa hồ nhẹ nhàng và hữu dụng hơn nhiều là mang theo một cái nữ hài nhu nhược cần bảo hộ, vướng chân.
Cân nhắc lợi-hại, cuối cùng Diệp Thùy ra quyết định. Mà ngay lúc hắn định nói thì trong bóng tối mập mạp đột nhiên vỗ vai hắn. Hắn xoay đầu lại thì khuôn mặt béo phì của mật mạp thò qua tới, nhỏ giọng nói: “Chùy, ta biết ngươi phải quyết định, hiện tại chúng ta hẳn nên nghe quyết định của ngươi. Nhưng mà…… Ngươi có thể đừng bỏ rơi Tiểu Vi được không? Ta thấy nàng rất đáng thương, hơn nữa nàng rất có ích cho nhóm ta……”
Tuy mập mạp nói không lớn nhưng trong phòng đang yên tĩnh cũng đủ để Nguyên Tiểu Vi nghe thấy. Nữ hài đang ngồi xổm trên bàn khóc thút thít tựa hồ ngẩng đầu lên. Diệp Thùy cũng ngẩn người, không nghĩ là mập mạp dù biết chân tướng của Nguyên Tiểu Vi mà còn cầu tình cho nàng. Không biết là do tình yêu của hắn dành cho Nguyên Tiểu Vi vẫn như cũ hay là suy xét từ thực tế như Diệp Thùy?
Bất quá, nghĩ đến cảnh hằng ngày mập mạp theo đuổi Nguyên Tiểu Vi thường chịu thiệt, Diệp Thùy cũng thầm nghĩ muốn giúp hắn một phen. Vì thế hắn liền ra vẻ lãnh khốc nói: “Mập mạp, nếu ngươi nói như vậy thì được rồi. Từ nay về sau, Tiểu Vi sẽ là đồng đội của chúng ta. Nhưng có một việc, từ nay về sau ngươi phải phụ trách Tiểu Vi, tốt nhất là luôn ở bên cạnh nàng trông chừng.
”Ngụ ý chính là, ta vốn dĩ không chấp nhận nàng ta nhưng hiện tại nể mặt ngươi nên nàng sẽ tiếp tục ở trong nhóm của chúng ta. Tương lai ngươi phải luôn coi trừng cô ấy, không cần cảm tạ ta."
Trong bóng tối, mập mạp tựa hồ cười cười, mà Nguyên Tiểu Vi vừa khóc thút thít vừa nói: “Cảm ơn ngươi, Thùy ca, còn có Hứa ca.”
Ngày thường nàng thường kêu tên mập mạp "Hứa Hạ" hoặc gọi như Diệp Thùy - mập mạp. Hiện tại, một tiếng "Hứa ca" này cũng đủ nhìn ra nàng cực kỳ cảm kích. Điều này làm mập mạp không nhịn được mà đắc ý cười.
Nguyên Tiểu Vi tiếp tục nói: “Kỳ thật các ngươi không cần quá lo lắng…… Lúc phát bệnh, ký ức của ta tuy sẽ có chút mơ hồ, nhưng ta đại khái có thể cảm giác được nhân cách kia chỉ biết công kích người thương tổn ta.”Nàng lại hoảng hốt “Ta nói như vậy không phải là muốn uy hiếp các ngươi……”
“Yên tâm, chúng ta biết.” Diệp Thùy nhẹ nhàng đáp để nàng an tâm. Kỳ thật, thực tế suy xét xem có nên lưu lại Nguyên Tiểu Vi hay không nhưng qua mấy ngày ở chung vừa qua, Diệp Thùy cũng có ít nhiều hảo cảm với nàng. Đương nhiên không phải là tình cảm nam nữ gì đó. Hắn coi nàng như muội muội, tương tự như đối với Tiểu Vũ.
Nguyên Tiểu Vi khẽ cười, không phải là nụ cười kỳ dị lúc trước. Nàng tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, sau đó nghiêm túc nói: “Thùy ca, kỳ thật ta nói cho các ngươi biết trong ngăn kéo có tử thi không chỉ để thú nhận về bệnh tình của ta mà còn vì trong ngăn kéo có một vật rất hữu ích với ngươi.”
“Thứ gì?” Diệp Thùy tò mò hỏi.
“Tay cầm được tích hợp với dao phẫu thuật. Kỳ thật chuôi đao và lưỡi dao ta đều có nhưng sau tận thế, ta cùng nam nhân kia tiến vào ngăn kéo thu thập công cụ. Chúng ta phát hiện ra dao phẫu thuật nhưng nó quá nặng, cuối cùng ta đành tháo bỏ chuôi đao. Hiện tại chuôi đao vẫn còn ở trong ngăn kéo.” Nguyên Tiểu Vi giải thích. Kỳ thật nàng có thể vẫn luôn dấu diếm việc mình có bệnh tâm thần. Sở dĩ nàng thẳng thắn nói ra là bởi vì thấy Diệp Thùy dùng đũa tre làm chuôi đao căn bản không phát huy được tác dụng của nó. Hắc Sơn xà dễ dàng bẻ đôi cái đũa. Vì thế nàng mới mạo hiểm bại lộ bí mật của mình.
“Hóa ra còn có chuôi đao, thật tốt quá.” Diệp Thùy tức khắc vui vẻ, nhìn thoáng qua ngăn kéo tối om lại còn đầy mùi xác thối, “Để ta đi xuống mang lên luôn.”
“Ta đi quẹt diêm.” Nguyên Tiểu Vi vội vàng quay lại sờ soạng trên mặt bàn tối mịt tìm hộp diêm vừa dùng.
Nhìn nàng đi ra xa, trong bóng đêm, Diệp Thùy nhỏ giọng nói với mập mạp: “Mập mạp, ta không nghĩ ngươi sẽ thay nàng cầu tình.”
“Ta cũng là thận trọng suy xét rồi mới nói với ngươi.” Mập mạp hiếm khi nghiêm túc nói.
Diệp Thùy ngẩn ra một chút nghĩ thầm xem ra mập mạp cũng là suy xét tình huống thực tế rồi mới lựa chọn. Sau đó, hắn liền nghe được mập mạp nói: “Kỳ thật khi biết Tiểu Vi có bệnh sau ta cảm thấy càng thích nàng ấy hơn. Ngươi biết không, trong truyện có một loại manh thuộc tính gọi là bệnh kiều. Trước kia ta thích nhất là thuộc tính bệnh kiều. Bệnh tâm thần có thể bồi dưỡng thành bệnh kiều. Ân, dù sao loại chuyện này chắc ngươi sẽ không biết……”
“……” Diệp Thùy trắng mắt, hắn bị tư duy của trạch nam mập mạp làm sợ ngây người, bất quá…… chậc, tùy hắn đi. Diệp Thùy quay đầu nhìn thân ảnh Nguyên Tiểu Vi mơ hồ trong màn đêm , cảm thụ tình yêu khó hiểu + tư tưởng trạch nam của mập mạp. Trong lòng hắn đột nhiên thấy cảm khái: Trước tận thế hắn còn không kịp hảo hảo yêu đương đâu, không biết về sau còn có cơ hội hay không……
……
Cùng trong đêm đó, đồng dạng dưới ánh trăng. Ở Z thị, một quảng trường nào đó cạnh tiểu khu của Diệp Thùy, ánh trăng xuyên qua cửa kình hắt vào một tiệm cơm. Chỗ này là phòng bếp của tiệm cơm. Bụi bặm phủ đầu trên cái hộp nhựa, ánh trăng mờ ảo chiếu vào trong hộp. Một nữ hài da có chút ngăm đen đang buồn bực ngồi xổm trong cái hộp, trừng mắt nhìn vách hộp bốn phía cao tựa vách tường.
Nữ hài năm nay 20 tuổi, là một sinh viên đang làm thêm ở tiệm cơm này. Lúc tận thế đến nàng đang đứng trên ghế để lấy nguyện liệu nấu ăn trong hộp ra, sau đó nàng hôn mê bất tỉnh trên kệ, lúc tỉnh lại đã bị biến thành người tý hon đang nằm trên kệ, nàng không biết chuyện gì đã xảy ra. Buổi tối hôm tỉnh lại, nàng thấy lão bản của tiệm cơm cũng bị biến thành tý hon đi vào phòng bếp, sau đó bị con chó vàng nuôi trong tiếm ăn tươi nuốt sống.
Quá kinh sợ nàng cố tìm đồ nhảy vào trong hộp. Phía dưới hộp có lót chút bọt biển mềm mại lên nàng không bị thương nhưng sau đó nàng không có cách trèo lên.
May mắn chính là trong hộp còn chút ngyên liệu nấu ăn: mấy củ khoai tây, hai quả dưa chuột, một củ cà rốt. Dựa vào mấy thứ này nàng sống sót qua một tháng. Trong thời gian đó không có động vật phát hiện nàng đang ở trong rương nhưng nguyên liệu nấu ăn đang dần hư thối. Chỉ sợ nàng cũng không chống đỡ được bao lâu…… Vách hộp nhựa bóng loáng không có cách trèo lên. Dù nàng trời sinh lạc quan nhưng đối mặt với tình cảnh như vậy thì chỉ biết bực bội, chán nản tới cực điểm, không bằng để con chó kia làm một ngụm luôn cho xong. Lúc trước nàng thường xuyên trộm cho nó ăn ít đồ. Tuy có một lần không cẩn thận cho nó ăn chocolate làm thiếu chút là nó độc chết. Chắc nó sẽ không để nàng chết quá khó coi đi……
Suốt một tháng trời, ngày nào nàng cũng ngẩm đầu nhìn lên chỗ trần nhà qua nắp hộp, cảm giác chính mình như một con ếch ngồi đáy giếng.
Ánh trăng mông lung, nàng cảm thấy lạnh lẽo và buồn ngủ. Lúc dựa mình ngủ trên bọt biển, nàng không nhịn được mà tưởng tượng. Nếu có ai tới cứu nàng thì nàng nhất định sẽ gả luôn hắn…… Còn nữa, thật muốn ăn một cái bánh xu kem a.