Chương 43: Bị con Teddy hố

Trong phòng tối có hai điểm hoàng quang nhàn nhạt. Đó là đôi mắt của Diệp Thùy. Hiện tại hắn đang kích hoạt tầm nhìn cảm ứng nhiệt. Trong tầm nhìn của hắn, mọi thứ đều thập phần kỳ quái. Bàn ghế, giường đệm, sàn nhà có chất liệu khác nhau làm chúng ở nhiệt độ phòng cũng sẽ hiện ra khác biệt rất nhỏ về màu sắc. Sự chênh lệch đó chuyển hóa thành hình ảnh riêng biệt trong tầm nhìn của Diệp Thùy, cho phép hắn nhìn toàn cảnh căn phòng, rõ hơn cả dùng ống nhìn hồng ngoại ban đêm.

Chó, mèo đều có khả năng nhìn trong đêm nhất định. Đồng tử của chúng có thể tập hợp ánh sáng phản quang rất yếu để nhìn xung quanh. Nhưng khả năng nhiệt cảm ứng này tuyệt đối hơn nhiều. Diệp Thùy nhìn xung quanh phòng, nhìn về phía mặt bàn. Cách đó không xa là một đoàn hỏa hồng sắc, đó là Tiểu Bạch. Mơ hồ có thể thấy được hình dạng của nàng đang thoải mái ngủ trên bàn.

Ban ngày nàng bị Diệp Thùy bắt huấn luyện quả thực làm nàng mệt muốn chết. Với cả gần đây đồ ăn đã không còn nhiều, đồ ăn cũng không ngon như trước, thậm chí còn khó nuốt trôi. Như tối nay đồ ăn của nàng là gạo ngâm nước khoáng từ hôm trước cho mềm. Điều này làm nàng thật hoài niệm những ngày được ăn xúc xích trước kia.

Cạnh Tiểu Bạch-đoàn hỏa sắc lớn là một cái màu đỏ nhỏ của Vương Thi Vũ, nàng nhàm chán dựa vào Tiểu Bạch. Buổi tối cô bé chỉ ăn 3 viên gạo mềm. Màu đỏ của nàng trông ảm đạm hơn Tiểu Bạch một chút vì nhiệt độ cơ thể người thấp hơn mèo một ít.

Diệp Thùy lại chuyển tầm mắt, tiếp theo hắn thấy Nguyên Tiểu Vi đang nói chuyện phiếm với mập mạp. Tay Nguyên Tiểu Vi đang đưa qua đưa lại. Lưỡi dao màu xanh lục đặt chỗ chân nàng. Nàng đang lau lưỡi dao. Chuôi dao dài đến 16 cm để ở một bên. Chuôi đao thon dài, hơi dẹp, là nguyên bộ với lưỡi dao. Nó được chế tạo để giữ chặt lưỡi đao ở trong chốt chuôi. Trọng lượng cũng rất thích hợp cho Diệp Thùy sử dụng. Trong khoảng thời gian này Diệp Thùy đã thuần thục cách sử dụng con dao này. Đương nhiên, nếu lấy tầm nhìn của người tý hon thì con dao giải phẫu này trông như một thanh Yển Nguyệt đao được tạo hình đặc dị, vung đao cũng rất phong cách, lực sát thương vô cùng cao.

Mập mạp ngồi bên cạnh Nguyên Tiểu Vi, khuôn mặt hắn có chút nóng. Nói vậy là vì hiện tại hắn đang đỏ mặt, còn có, chỗ dưới bụng cũng là màu lửa đỏ……

Diệp Thùy cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt nên hắn nhắm mắt lại, rút khỏi tầm nhìn cảm ứng nhiệt ra tới. Diệp Thùy đang ngồi khoanh chân trên bàn đột nhiên run người một chút. Lúc mở mắt ra thì tầm nhìn lại trở lại đen nhánh như cũ.

Đã năm ngày từ khi Hắc Sơn xà bị giết chết, Diệp Thùy càng tỉ mỉ nghiên cứu khả năng cảm ứng nhiệt của mình. Hắn không thể lúc nào cũng sử dụng tầm nhìn cảm ứng nhiệt như rắn được, mỗi lần nhiều nhất chỉ có thể mở ra khoảng năm phút. Dù mỗi lần mở ra nhiều hay ít thì đều cần nghỉ ngơi một tiếng để phục hồi. Diệp Thùy từng cưỡng chế mở ra lần thứ hai thì đôi mắt bị đau rát như bị nung nóng, thể lực cùng tinh lực đều uể oải đến nỗi không thể đứng dậy.

Cái này làm hắn minh bạch khả năng này tiêu hao cả thể lực và tinh thần. Bất quá năng lực này cực kỳ trân quý, có thể làm át chủ bài và đòn sát thủ. Từ lúc tận thế, mạng lưới điện lực bị tê liệt làm thế giới chìm trong bóng tối. Ban đêm, hầu hết các loài động vật đều có khả năng thích ứng nhất định. Đó là ưu thế lớn của động vật so với con người. Nếu hắn sử dụng tốt khả năng cảm ứng nhiệt thì có thể mang tới kinh hỉ không ngờ cho chúng.

“Lưỡi dao của ngươi đã lau sạch, buổi tối chúng ta sẽ gác đêm, ngươi đi nghỉ ngơi đi, sáng sớm ta sẽ đánh thức ngươi.” Mập mạp đi tới, trong tay kéo chuôi đao dao phẫu thuật, Nguyên Tiểu Vi đưa lưỡi dao cho Diệp Thùy.

Lúc chạng vạng, bọn họ đã bàn tính ổn thỏa, rạng sáng mai sẽ triển khai kế hoạch đi lấy đồ sạc trong xe. Bọn họ lựa chọn lúc rạng sáng hành động vì lúc đó đàn mèo hoạt động ít nhất. Lúc đó cũng là lúc trời chưa sáng hẳn, nếu gặp nguy hiểm thì khả năng cảm ứng nhiệt của Diệp Thùy sẽ vô cùng hữu dụng Khả năng nhìn trong đêm của mèo không hẳn là có thể thấy đồ vật trong bóng tối, chúng vẫn cần ít ánh sáng để nhìn được. Diệp Thùy đã thử nghiệm trên Tiểu Bạch, trước lúc sáng sớm tầm 10 phút, lũ mèo sẽ hoàn toàn là người mù.

“Các ngươi vất vả rồi.” Diệp Thùy gật đầu, tay nhận lưỡi dao phẫu thuật và chuôi đao. "Cạch" một tiếng, chuôi đao và lưỡi đao đã khớp thành một thể. Hắn thử vung lên vài lần rồi đưa cho mập mạp . Hiện tại mập mạp kêu nó là Bạch Miêu Yển Nguyệt đao —— Diệp Thùy đi đến cạnh Tiểu Bạch. Tiểu Bạch kêu " meoww" một tiếng, Vương Thi Vũ cũng ra chỗ Diệp Thùy. Hắn xoa đầu nàm một chút rồi dựa vào bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch ngủ, Vương Thi Vũ nằm xuống ôm tay Diệp Thùy.

“Rạng sáng ngài mai sẽ quyết định chúng ta có thể thoát khỏi khu dân cư này được hay không!” Thực mau, Diệp Thùy chìm váo giấc ngủ.

……

Một đêm dần trôi qua. Tuy hiện tại đã cuối tháng nhưng đêm nay ánh trăng vẫn sáng ngời. Từ khi tận thế ập xuống, dấu vết chứng minh nhân loại từng ở Trái Đất đang dần bị xóa đi. Bầu trời đầy sao càng trở nên sáng rõ hơn. Khi mặt trăng dần lặn, tinh quang dần ảm đạm. Bong tối lặng lẽ bao phủ khắp nơi, tiểu khu yên ắng thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng động vật kêu ríu rít.

Một con mèo hoa ngáp ngủ đang đi tuần tra trên đường của khu dân cư. Nó uể oải ỉu xìu nhưng vẫn cảnh giác tuần tra xung quanh. Từ khi Đại Hắc thành lập miêu đàn thì áp đặt quy định nghiêm khắc. Mỗi con mèo đều bị an bài chức trách tương ứng. Mỗi đêm, con mèo này đều tuần tra ở phụ cận tòa nhà này. Tuy nó đã khai hoá nhưng còn chưa linh quang hiểu được dụng ý của Đại Hắc. Nó chỉ cảm thấy cực kỳ phiền toái, thậm chí còn không cuộc sống nhàm nhã lúc trước. Tuy nó cũng thấy hoài nghi nhưng nó cũng không muốn vi phạm mệnh lệnh của Đại Hắc, vẫn tận lực tuần tra.

Bụi cỏ bên cạnh đột nhiên có tiếng động, con mèo hoa vội dựng đứng cơ thể, mắt nhìn thẳng về chỗ phát ra tiếng động. Nhưng mà ban đêm tối trời nó không thấy rõ gì cả. Một lát sau có cái lá cây rơi từ trên không xuống, rơi trúng đầu mèo hoa, Nó hất đầu để rũ cái lá. Sự cảnh giác trong lòng nó cũng mạc danh biến mất, vừa rồi chắc cũng chỉ là cái lá rơi đi. Nó ngáp một cái rồi đi ra chỗ khác tuần tra.

Tiểu Bạch đang núp trong bụi cỏ cảm nhận thấy mèo hoa đang rời đi, nàng và Diệp Thùy đang cưỡi trên người nàng đồng thời nhẹ nhàng thở ra. Sau đó nàng bắt đầu rón ra rón rén bò ra chỗ xe ô tô. Nàng thật cẩn thận vòng qua bụi cỏ cạnh hàng cây sồi xanh. Chiếc xe kia đậu cạnh một cây sồi xanh. Xung quanh đen nhánh một mảnh, Tiểu Bạch thận trọng đi từng bước cho đến khi cảm giác được đầu nàng đã chạm tới bánh xe ô tô thì mới dừng lại. Từ mấy ngày trước, Diệp Thùy đã dạy Tiểu Bạch nhớ chính xác vị trí ô tô để dù không nhìn thấy gì thì nàng cũng có thể đại khái minh bạch vị trí cần tới.

Khi đến chỗ lốp xe, Tiểu Bạch đứng thẳng người dậy. Diệp Thùy bám lấy lông nàng rồi bò lên chỗ vuốt của nàng rồi sờ soạng ô tô một lát. Rốt cuộc tìm được rồi tay vịn cửa, hắn nắm chặt rồi leo lên. Trước khi hành động, Diệp Thùy đã bôi ít nước keo lỏng. Lợi dụng khả năng dính tính hắn có thể dễ dàng leo lên. Sau khi leo qua một con dốc nhỏ, hắn đã sờ được đến chỗ bệ cửa sổ . Hắn tiếp tục leo lên, cả người cẩn thận dán lên cửa kính. Hắn nhìn thoáng qua cửa kính nhưng không thấy gì. Hắn cố gắng áp xuống mãnh liệt muốn sử dụng năng lực. Hắn hít sâu một hơi, hai chân dùng sức nhảy lên. Một khắc hắn cảm giác được không còn cửa kính thì liền vội vàng vươn tay bám vào mép kính. Hai ngày trước, Nguyên Tiểu Vi đã nói cho hắn, cửa sổ ở ghế phụ cửa sổ không đóng hẳn.

Kỳ thật cái xe này không phải của Nguyên Tiểu Vi mà là của bác sĩ tâm lý kia. Trước lúc tận thế, hắn đến viện thú y đón Nguyên Tiểu Vi về. Lúc ấy Nguyên Tiểu Vi ngồi ở ghế phụ thượng. Nang thấy điều hòa trong xe quá lạnh lên không thoải mái liền lén để mở cửa sổ một chút. Cái khe hở đó đủ để Diệp Thùy chui vào và đem đồ sạc ra.

Hắn phải tận lực hành động thật yên tĩnh. Hắn bám tay ở mép kính, đánh giá bên trong ô tô đang tối đen tìm vị trí chỗ đồ sạc. Từ lúc bắt đầu tới bây giờ, tất cả mọi chuyện đều theo kế hoạch của Diệp Thùy.

Nhưng đột nhiên, chỗ bụi cỏ cạnh ô tô có tiếng loạt xoạt!

Chẳng lẽ bị phát hiện? Tình huống này hắn cũng dự đoán trước, hắn nhanh chóng quyết định mở tầm nhìn cảm ứng nhiệt. Vị trí đồ vật trong ô tô hiện ra nhanh chóng, đồ sạc có độ sáng cao hơn một chút. Điều này làm cho Diệp Thùy có thể dễ dàng phân biệt ra vị trí của nó. Nó còn đang cắm sạc, hắn nhanh chóng nhảy đến chỗ bộ sạc đem đồ sạc cùng cáp sạc nặng tầm 200-300 g cột vào trên người rồi chạy ra chỗ khe hở nhảy ra. Hắn chạy ra rồi dừng lại ở chỗ cây tùng vạn niên thanh. Tới đó hắn mới dừng lại nhìn xem cái gì vừa gây ra động tĩnh. Sau đó hắn liền ngây dại.

Chỗ bụi cỏ không phải lũ mèo mà là hai con chó.

Trong tầm nhìn của hắn có thể thấy rõ đó là con Teddy và con Papillon (chó bướm) từng bị Husky từ chối thẳng thừng. Hiện tại chúng đang xxx…… Ta dựa, con Teddy lúc trước mai mối cho Husky? Hơn nữa…… Hiện tại dưới thân nó chính là con Papillon lúc trước hắn muốn giới thiệu cho Husky đi? Husky chuyên tâm học ngoại ngữ cho nên nó liền nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài? Nhưng mà không phải nó đã có bạn gái rồi sao? Hiện tại thừa dịp rạng sáng tối trời chạy đến đây làm loại sự tình này…… Đây là đang cắm sừng bạn gái nó đi?