Bàn của Nguyên Tiểu Vi là loại bàn để máy tính bằng gỗ có ngăn kéo. Từ khi Diệp Thùy, mập mạp, Tiểu Vũ, Tiểu Bạch ở đây thì đã quen thuộc với các loại sách, đồ trang điểm để trên bàn. Còn ngăn kéo phía dưới thì chưa từng xem xét qua.
Lúc Diệp Thùy tìm đồ làm chuôi đao, mập mạp từng ngỏ ý muốn mở ngăn kéo ra nhưng bị Nguyên Tiểu Vi cự tuyệt nhanh chóng. Có thể bên trong cất giấu cái gì đó rất xấu hổ. Lúc Nguyên Tiểu Vi từ chối, mập mạp còn cười đáng khinh “Hắc hắc” với Diệp Thùy rồi bị Diệp Thùy nhịn không được đạp cho một phát. Bất quá Diệp Thùy cũng có chút tò mò với đồ trong ngăn kéo đó.
Hiện tại, Nguyên Tiểu Vi chủ động nhờ Diệp Thùy hỗ trợ mở ngăn kéo ra, còn nói chỉ cần Diệp Thùy và mập mạp nhìn thứ trong ngăn kéo thì sẽ minh bạch nàng đặc thù ở điểm gì.
Diệp Thùy và mập mạp đều có chút bối rối. Hai người thật sự không rõ Nguyên Tiểu Vi rốt cuộc có chuyện gì. Lúc bọn họ đi đến chỗ ngăn kéo, Diệp Thùy chuẩn bị mở ngăn kéo, Nguyên Tiểu Vi thần sắc rõ ràng có chút khẩn trương nhưng nàng thấy Tiểu Vũ cũng tò mò lại gần thì nàng liền kéo tiểu nữ hài lại: “Tiểu Vũ, thứ ở trong đó tốt nhất em không nên thấy, nó không tốt cho em……” Tiểu Vuc tò mò hỏi nàng nó rốt cuộc là cái gì. Nàng lắc lắc đầu, nói giọng dịu dàng nhưng cũng cứng rắn không cho phép thương lượng : “Em và Tiểu Bạch có thể qua bên kia chờ được không?”
Trong bóng tối, Tiểu Vũ tựa hồ mở to hai mắt, nàng có chút bị Nguyên Tiểu Vi dọa tới, theo bản năng gật đầu. Khi nhìn thấy Tiểu Vũ ngoan ngoãn ngồi phía bên khi, Diệp Thùy nghe thấy mập mạp nuốt nước miếng thấp giọng nói: “Không thể nào, đồ thiếu nhi không nên thấy……” cười hắc hắc .
Diệp Thùy liếc mắt nhìn mập mạp một cái. Hắn không tin Nguyên Tiểu Vi sẽ dấu vài thứ kia ở trong ngăn kéo, nhưng càng không muốn biết rốt cuộc đó là thứ gì. Hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua Nguyên Tiểu Vi. Trên bức màn có ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào nhưng Nguyên Tiểu Vi đứng ngược sáng, hắn thấy không rõ biểu tình của nàng.
Một tay Diệp Thùy bám trên mép bàn rồi nhảy người xuống, thấy được ngăn kéo đóng kín. Hắn vươn một tay nắm chặt một góc ngăn kéo. Trong tiếng rít rít của sắt rỉ, ngăn kéo chậm rãi bị mở ra, bên trong tối đen, mơ hồ có mùi hôi bay ra. Cái mùi thối này hình như là mùi động vật chết hư thối.
Mập mạp đứng ở trên bàn bực bội hừ một tiếng rồi quỳ xuống chỗ mép bàn vươn đầu ra nhìn. Diệp Thùy kéo ngăn kéo ra một khe hở rồi leo lên mép bàn dùng chân mở hẳn ra. Hắn và mập mạp cùng nhau nhìn xuống dưới nhưng không thấy rõ cái gì.
“Xoẹt ——” Nguyên Tiểu Vi quẹt một que diêm rồi đi tới. Ánh sáng từ que diêm thực mỏng manh, có tấm màn che kín nên bên ngoài cũng không dễ dàng nhìn thấy. Nhưng vì cảnh giác, trước kia bọn họ rất ít khi thắp diêm chiếu sáng. Diệp Thùy quay đầu nhìn lại, Nguyên Tiểu Vi cầm que diêm như bó đuốc cháy rừng rực, ánh lửa hắt lên khuôn mặt không biểu tình nàng làm trông nàng càng như một bóng ma. Nàng ném que diêm vào trong ngăn kéo.
Một tiếng vang nhỏ, ánh lửa chợt thu nhỏ gần như tắt rồi chậm rãi sáng rõ lên, làm toàn cảnh trong năng kéo hiện ra rõ ràng trước mắt Diệp Thùy và mập mạp. Khi nhìn thấy rõ đồ mà Nguyên Tiểu Vi bảo, hai người đều sửng sốt kinh hô một tiếng, —— Ở trong ngăn kéo, cạnh chỗ que diêm bị ném xuống là một xác chết đang phân hủy!
Không phải xác động vật mà là xác của một người tý hon. Mơ hồ có thể nhận ra là một nam nhân trung niên.
Diệp Thùy đối với pháp y không có hiểu biết nhiều nhưng mơ hồ cảm giác cái xác đang trương phềnh, hư thối này mới chết khoảng trên dưới 10 ngày. Mà Diệp Thùy và mập mạp, Tiểu Vũ, Tiểu Bạch lái Phi Miêu Hào bay vào căn phòng này mới được đúng 10 ngày!
Hẳn là người này mới chết không lâu trước khi bọn hắn đến đi. Nghĩ lại gần chục ngày qua bọn họ ăn ngủ ở ngay trên một cái tử thi, Diệp Thùy và mập mạp nhịn không được hít lạnh một hơi sởn gai ốc. Càng đáng sợ chính là trong mấy ngày đó, Nguyên Tiểu Vi lại biểu hiện cực kỳ bình thường. Một nữ hài thoạt nhìn dịu dàng ôn nhu thế mà lại che dấu, làm như không có việc khủng bố này. Thật làm người ta không rét mà run……
“Tiểu Vi, người…… nam nhân bị sao thế? Hắn là ai? Hắn…… Hắn nhất định là không cẩn thận té ngã chết trong ngăn kéo đi?” Mập mạp run rẩy dò hỏi, trong ngăn kéo vẫn truyền ra ánh lửa. Khuôn mặt béo phì của hắn không ngừng run rẩy.
“Khi tận thế phát sinh, ngăn kéo vốn mở một khe hở nhỏ. Hắn là bị ta dùng thanh đao kia thọc chết rồi ném vào trong ngăn kéo. Dưới ngăn kéo vốn có ghế dựa, ta phải leo lên ghế thật lâu mới đóng được ngăn kéo lại. Sau đó các ngươi vì Thùy ca có chỗ luyện tập nên dời nó đi.” Giọng Nguyên Tiểu Vi lạnh băng phảng phất không có một chút tình cảm. “Nam nhân kia là một bác sĩ. Giữa trưa, lúc tận thế, hắn vừa lúc tới tìm ta. Mấy ngày sau khi biến thành tý hon, hắn muốn hãm hiếp ta nên bị ta trực tiếp dùng lưỡi dao giết chết.”
Que diêm trong ngăn kéo hoàn toàn tắt lụi. Bất quá ngay một khắc trước đó, Diệp Thùy chú ý thấy mập mạp toát mồ hôi hột. Chắc hắn đang cảm thấy thực may mắn vì trước kia không dùng vũ lực với Nguyên Tiểu Vũ để làm việc kia đi…… Trong màn đêm mịt mờ, hắn ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Thế hắn chết là là xứng đáng. Tiểu Vi, hắn là bác sĩ trong bệnh viện thú y à?”
“Không phải.” Nguyên Tiểu Vi lại phủ nhận, trong màn đêm nàng phảng phất lại truyền tiếng cười kỳ dị, “Hắn là một người bác sĩ tâm lý.”
Bác sĩ tâm lý…… Diệp Thùy và mập mạp tức khắc ngây dại, rồi phảng phất đột nhiên minh bạch điều gì đó.
Trong bóng đêm, Nguyên Tiểu Vi chậm rãi kẻ: “Lúc ta 15 tuổi, ta cãi nhau với ba mẹ rồi bỏ nhà ra đi nhưng bị một đám người bắt cóc. Bọn hắn uy hiếp ba ta giao tiền chuộc, nhưng sau khi ba mẹ ta khổ sở gom góp tiền đến chỗ bọn chúng uy cầu thì chúng lại tàn nhẫn giết chết bọn họ, còn muốn cưỡng hiếp ta, khi đó là lần đầu tiên ta phát bệnh……”
Nói tới đây, giọng nàng hơi ngập ngừng rồi tiếp tục kể: “Mọi chuyện xảy ra sau đó ta nhớ không rõ lắm. Lúc cảnh sát đến, bọn họ nói ta một mình ngồi giữa vũng máu không ngừng đâm vào thi thể của lũ cướp. Cả người ta đều là máu, chín tên cướp không một tên nào may mắn thoát khỏi. Thậm chí có một cảnh sát còn nôn ói hôn mê ngay đương trường…… Bởi vì lúc ấy ta chỉ có 15 tuổi, còn bị chẩn đoán là rối loạn tâm thần và đa nhân cách cho nên không phải chịu chế tài của pháp luật, chỉ bị tống vào bệnh viện tâm thần. Ở đó ta nhận thức hắn……”
Nguyên Tiểu Vi tựa hồ chỉ vào ngăn kéo: “Hắn xấp xỉ tuổi ba ta. Những năm sau đó ta luôn coi hắn như phụ thân……rồi ta tiếp nhận trị liệu. Ba năm sau, ta bắt đầu khôi phục sinh hoạt bình thường, trở thành một bác sĩ thú y. Hắn cũng thường xuyên tới xem ta, quan tâm ta. Tuy ta cũng nhận tâm ý nào đó của hắn nhưng cũng không để ý lắm…… Thẳng đến sau tận thế, rốt cuộc hắn cũng không che dấu ý đồ……”
Nói tới đây, giọng của Nguyên Tiểu Vi phảng phất như hoàn toàn mất khống chế. Nàng run rẩy , ngồi xổm xuống, tay ôm mặt không ngừng khóc.
Mập mạp do dự vài giây rồi định đi qua an ủi nàng. Nhưng ngay lúc nàng còn đang khóc thút thít thì đột nhiên nàng lại ngẩng đầu lên tới, nói giọng lạnh băng khủng bố: “Cho nên ta giết chết hắn, ha ha, ha ha, ai dám khi dễ ta, ta liền giết hắn, ha ha, ha ha……” Mập mạp tức khắc cứng đờ cả người. Nguyên Tiểu Vi cười giả tạo vài tiếng sau rồi liền vùi đầu khóc lên, “Thực xin lỗi vì đã lừa các ngươi…… Nhân cách khác của ta đã trở lại, ta, đôi khi ta không thể khống chế chính mình…… Nhưng là thỉnh các ngươi tin tưởng ta, mặc kệ như thế nào ta đều sẽ không thương tổn các ngươi……”
Nàng khóc như vậy một hồi, trong màn đêm tối tăm ngẩng đầu lên tới: “Thỉnh các ngươi không cần ném xuống ta hảo sao?”
ps: Ta biết lúc Nguyên Tiểu Vi lên bàn, rất nhiều người cho rằng nàng là nữ chủ…… Đáng tiếc không phải a, nàng chỉ là đồng bọn quan trọng của vai chính, còn nữ chủ…… hơn 40 chương mà nữ chủ còn không ra tới có phải có điểm quá phận? Cho nên, chương sau ta cho nàng lộ mặt một chút ~~~~ thỉnh đại gia mong chờ ha ~~~~