Chương 40: Giả thuyết về sinh vật mạnh nhất Trái Đất

Nguyên Tiểu Vi bị Hắc Sơn xà nuốt vào bụng. Đối với bất kì ai, cái loại trải nghiệm này đều vô cùng khủng bố. Mà cảnh tượng nàng rạch bụng xà bò ra làm người ấn tượng khắc sâu. Khi Diệp Thùy và mập mạp thấy nàng đến gần đều nhịn không được mà nhớ lại vẻ mặt tươi cười kỳ dị lúc trước. Cái thời khắc đó, nàng như là một người khác hẳn thường ngày.

Bất quá dù hiện tại trông nàng có chút mỏi mệt nhưng Diệp Thùy cảm giác nàng đã trở lại là nguyên bản Nguyên Tiểu Vi trước kia. Hắn nghĩ đến lời Nguyên Tiểu Vi vừa nói, có chút khiếp sợ hỏi: “Ý ngươi là con Hắc Sơn xà kia đã được tiến hóa?” Trước đó hắn và mập mạp nghĩ là tất cả các loài rắn đều có khả năng cảm ứng nhiệt.

“Tiểu Vi, có phải lúc ngươi ở trong bụng xà phát hiện ra cái gì?” Mập mạp suy tính nhiều hơn. Lúc Diệp Thùy ngất xỉu đều là hắn xử lý tốt mọi việc nhưng vẫn chưa kịp nói chuyện với Nguyên Tiểu Vi, hoặc là do hắn không biết nên bắt chuyện với nàng như thế nào. Thực ra hắn rất để ý cách cười kỳ dị rờn rợn của Nguyên Tiểu Vi lúc ấy. Hắn cảm thấy có thể Nguyên Tiểu Vi đã con rắn kia ảnh hưởng gì đó.

“Ta không phát hiện ra cái gì. Lúc ta bị con rắn nuốt vào thiếu chút nữa thì hít thở không thông. Nếu lúc ấy con rắn không nuốt cả con dao kia xuống để ta có cơ hội rạch bụng nó ra thì ta chết chắc.”

Nguyên Tiểu Vi cười yếu ớt rồi biểu tình lại nghiêm túc lên: “Ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái. Rắn bình thường dù đạt được trí tuệ thì cũng xé không công kích chúng ta như Hắc Sơn xà. Nó phát hiện ra chúng ta trong phòng, mà thị giác và thính giác của nó vốn kém như kẻ điếc mù. Nếu như thế thì không có khả năng nó phát hiện chúng ta đang rời đi. Hiện tại xem ra, nó có thể nhận thấy được hành động của chúng ta là do tiến hóa ra năng lực cảm ứng nhiệt. Giống như chó mèo phát sinh thay đổi ở khí quản, đầu lưỡi làm chúng có thể nói chuyện. Gần như là chúng đã sinh ra một cơ quan hoàn toàn mới trong cơ thể.”

Nàng cảm giác càng mỏi mệt hơn nên liền dứt khoát ngồi khoanh chân trên bàn như Diệp Thùy.

“Tiến hóa……” Diệp Thùy phát hiện tấm bia đá màu đỏ ảnh hưởng tới mọi sinh vật trên Trái Đất phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều. Hắn cau mày suy nghĩ tất cả những gì đã trải qua sau tận thế, cố gắng tìm ra manh mối nào đó. Mập mạp và Nguyên Tiểu Vi đều nhìn hắn.

Một lát sau hắn trầm ngâm nói: “Khi đối mặt với nguy cơ sinh tử dùng hết tiềm năng là liền có thể tiến vào cảnh tấm bia đá màu đỏ trong mơ. Tiểu Vũ đã tiến vào đó 2 lần. Lần đầu tiên cảnh trong mơ đều là loại tình huống này. Tấm bia đá sẽ sẽ tăng cường năng lực của chúng ta. Lần chiến đấu với Hắc Sơn xà ta không có cảm giác áp bách như lần đối đầu với Đại Hắc. Như vậy xem ra, nếu ta có cơ hội chạm trán với động vật tiến hóa , sau khi chiến thắng nó thì sẽ được tiến vào trong mơ đạt được năng lực tiến hóa của nó?”

“Nếu như vậy thì chỉ cần ngươi không ngừng chiến thắng động vật tiến hóa thì càng ngày sẽ càng có nhiều năng lực?” Mập mạp bị chính suy đoán của mình dọa sợ, “Không biết có giới hạn hay không. Nếu như không có thì ngươi có thể từng bước một trở thành sinh vật cường đại nhất trên Trái Đất!”

“Sinh vật mạnh nhất Trái Đất? Đâu có dễ dàng như vậy……” Diệp Thùy nghĩ lại cảnh tượng động vật xếp hàng dựa theo hình thể lớn nhỏ trong mơ. Động vật càng gần tấm bia đá thì càng cường đại. Đối mặt với loài cá voi khổng lồ, Diệp Thùy liền cảm thấy chính mình không có hi vọng đi tranh đoạt danh hiệu mạnh nhất. Hắn lắc lắc đầu thoát khỏi ảo tượng của mập mạp rời đến vấn đề thực tế hơn: “Chiến thắng được động vật tiến hóa là có thể đoạt được tiến hóa của đối phương nhưng tình huống này tất cả sinh vật tiến hóa đều có hay chỉ có ta là ngoại lệ?”

“Lúc giết Hắn Sơn xà Tiểu Vũ cũng coi như là có hỗ trợ. Hơn nữa khi xong việc nàng cũng tiến vào mộng cảnh nhưng nàng không có được năng lực cảm ứng nhiệt như ngươi.” Mập mạp suy xét vấn đề Diệp Thùy đặt ra. Hắn còn nghĩ theo một phuơng diện khác:“Không biết năng lực nhiệt cảm ứng của Hắc Sơn xà là do nó tiến hóa ra hay là nó đoạt của động vật khác?”

“Ta nghĩ năng lực nhiệt cảm ứng là do nó tiến hóa được. Theo ta biết thì những loài rắn vốn có khả năng đó hầu hết đều là rắn độc. Ở nước ta chỉ có hơn mười loại nhưng chúng không có khả năng xuất hiện ở tiểu khu này. Động vật có khả năng cảm ứng nhiệt cũng không nhiều lắm, trong tiểu khu này chỉ có con rắn kia là đáng nghi nhất” Nguyên Tiểu Vi kết luận.

“Xem ra tạm thời vấn đề này chúng ta chưa thể hiểu rõ được.” Diệp Thùy quyết định tạm thời không suy xét vấn đề này. Hắn đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh sáng le lói của mặt trời đang khuất dần, hắn nói tiếp: “Chó mèo ngoài kia không biết cũng được tiến hóa như Hắc Sơn xà kia hay không?Lúc trước chúng ta vẫn luôn kinh ngạc cảm thán khi thấy chúng có được trí tuệ có thể mở miệng nói chuyện, biết giao tiếp mà xem nhẹ khả năng chúng sẽ thay đổi, tỷ như Đại Hắc…… Mọi người có cảm thấy so với mèo thường thì nó có vẻ mạnh hơn rất nhiều không?”

“Meow meow ~” Tiểu Bạch lập tức phụ họa kêu hai tiếng.

Vương Thi Vũ đang ngồi xổm trên mặt bàn, tay chống cằm. Nàng tỏ vẻ hoàn toàn không biết bọn Diệp Thùy đang thảo luận là cái gì, cũng không góp ý gì. Hiện tại nàng nghe Tiểu Bạch g kêu liền bật cười: “Tiểu Bạch, Đại Hắc dùng một tay là có thể đánh ngã ngươi không phải vì Đại Hắc lợi hại mà do ngươi quá yếu nha.”

“Mieow……” Tiểu Bạch uể oải đáp lại.

Diệp Thùy nhẹ nhàng cười nói: “Đại Hắc có hình thể và lực lượng to hơn hẳn mèo thường, có lẽ nó cũng đạt được cường hóa thể năng giống ta? Nếu ta giết nó thì có thể tăng cường lực lượng của ta hay không?” Nghĩ như vậy, Diệp Thùy lại liên tưởng đến cảnh giằng co với Đại Hắc. Tuy hiện tại hắn đã có tiến bộ nhiều so lúc mới tận thế nhưng hắn vẫn cảm thấy mình khó có thể chiến thắng Đại Hắc. Con mèo đó quá mạnh. Rồi hắn lại nghĩ tới :“Các ngươi còn nhớ rõ con chó ông già ta từng nhắc qua không? Ta cảm thấy con chó đó rất bất thường, nó cứ như cao nhân đắc đạo trong tiểu thuyết. Ta cảm thấy có khả năng nó cũng đạt được năng lực nào đó.”

Nói tới đây, hắn nhịn không được nghĩ lại cảnh con chó đó nhấc chân đi tiểu..... Hắn vội vàng hất hất đầu. Tự nhiên nhớ đến cảnh tượng đó làm chi? Hắn tưởng tượng đến trường hợp phải đối với với con chó ông già kia…… Không biết vì cái gì mà Diệp Thùy cảm giác nó còn khó đối phó hơn cả Đại Hắc.

“Vậy các ngươi thử nghĩ Tiểu Bạch có thể có năng lực gì mà chúng ta chưa phát hiện ra không?” Mập mạp đột nhiên nói như vậy đồng thời sáng mắt nhìn về phía Tiểu Bạch đang ngồi xổm một bên. Diệp Thùy, Nguyên Tiểu Vi và Tiểu Vũ đều mong chờ nhìn qua.

Lúc mọi người còn đang xôn xao bàn tán thì Tiểu Bạch nghiêng đầu nghi hoặc, vừa vặn chỗ cổ có chút ngứa. Nàng liền vươn móng vuốt gãi gãi, rồi nàng nghi hoặc nhìn móng vuốt của mình, cảm giác trên móng có cảm giác lành lạnh. Vì thế nàng tò mò lè lưỡi liếm liếm móng. Sau đó nàng bị vị cay đắng của thuốc sát thương cay lè lưỡi, thở phì phò. Lúc nàng để ý mọi người đều đang nhìn nàng thì mặt nàng nghệt ra, ngơ ngác không hiểu gì kêu "meow?"

“Tiểu Bạch hẳn chỉ là một con mèo bình thường……” Diệp Thùy tiếc nuối kết luận. Mập mạp và Nguyên Tiểu Vi cùng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Trong lúc nói chuyện, sắc trời càng dần tối. Lúc mập mạp đứng lên chuẩn bị thu xếp bữa tối, Nguyên Tiểu Vi đột nhiên nói: “ Trong lòng mọi người nhất định đều thập phần tò mò phải không?”

Mập mạp và Diệp Thùy đều sửng sốt một chút. Bọn họ biết Nguyên Tiểu Vi ám chỉ cái gì. Lúc Nguyên Tiểu Vi rạch bụng xà thoát ra thực sự thần kinh nàng trông có vẻ rất bất thường. Kỳ thật, Diệp Thùy và mập mạp cũng đang lo lắng muốn hỏi Nguyên Tiểu Vi có chuyện gì nhưng không tiện mở miệng. Hiện tại Nguyên Tiểu Vi lại chủ động nói ra. Trong bóng tối, nàng tựa hồ cười một tiếng: “Kỳ thật, ta có điểm đặc thù……”

“Đặc thù?” Mập mạp kinh ngạc nói, “Tiểu Vi, ngươi cũng là người tiến hóa?”

“Không, ta cũng chỉ là người bình thường như ngươi.” Nguyên Tiểu Vi bàn đứng lên, “Chẳng qua, cũng có chút không giống……” Nàng do dự một lát rồi đột nhiên chỉ ngăn kéo bàn: “Thùy ca, ngươi giúp ta mở cái ngăn kéo kia chứ? Chỉ cần nhìn thứ ở trong đó thì các ngươi sẽ biết……”