Khi Diệp Thùy tỉnh lại, xung quanh đã tối. Mắt hắn có cảm giác nóng rát đau đớn. Diệp Thùy
dụi mắt bò dậy thì mới ý thức được hắn đã trở lại trên bàn phòng Nguyên Tiểu Vi. Bây giờ hẳn đã chạng vạng, nắng chiều tà hắt qua qua bức màn.
Hắn nhìn xung quanh thấy Tiểu Bạch bên cạnh đang được mập mạp dùng khăn giấy lau vết thương trên cổ, mùi cồn tỏa ra nồng đậm. Tiểu Vũ đứng cạnh mập mạp, kiễng chân xem xét vết thương. Chỗ chồng sách xa xa, Nguyên Tiểu Vi ngồi xổm, đầu cúi gằm vào xuống, thoạt nhìn nhu nhược đáng thương.
Tiểu Bạch tựa hồ có chút thống khổ vì cồn sát thương rất xót nhưng áp chế không kêu ra tiếng nào. Bất quá khi nàng nhìn thấy Diệp Thùy tỉnh lại, chung quy nàng vẫn kêu "meoww" một tiếng làm nũng.
“Tiểu Bạch, ngươi kiên nhẫn một chút để ta giúp ngươi sát thương đã. Có trời mới biết răng con rắn mang bao nhiêu vi khuẩn……” Mập mạp trấn an nói.
Tiểu Vũ đang chăm chú nhìn mập mạp sát trùng cho Tiểu Bạch quay đầu nhìn lại rồi sung sướng reo lên :“Chùy ca ca tỉnh” liền chạy tới ôm eo Diệp Thùy. Mập mạp cũng kinh hỉ nói: “Chùy, rốt cuộc ngưỡi cũng tỉnh, thật tốt quá!”
“Sau khi ta hôn mê ngươi và Tiểu Bạch đem ta mang về à? Lũ mèo không phát hiện ra chúng ta chứ?” Tràng đại chiến với Hắc Sơn xà gây ra động tĩnh không nhỏ. Hắn rất lo lắng sẽ kinh động tới đàn mèo, nếu tỉnh lại phát hiện đã bị Đại Hắc nhốt trong lồng sắt cũng sẽ không ngạc nhiên lắm.
“Lũ mèo không phát hiện ta chúng ta. Tuy lúc ấy chúng ta chiến đấu khá kịch liệt nhưng tiếng động gây ra không lớn lắm. Cũng may là lũ mèo sợ Hắc Sơn xà nên cố ý tránh chỗ này nên chúng không phát hiện thì cũng thực bình thường, cho nên ta bảo Tiểu Bạch cõng ngươi vể nơi này.” Mập mạp giải thích.
Hắn sốt ruột nói với Diệp Thùy, tay vẫn cầm khắn thấm cồn lau lung tung trên cổ Tiểu Bạch. Tiểu Bạch thấy đau, há miệng nhe rắng hướng mập mạp thị uy nhưng mập mạp đâu để tâm mà bị dọa . Hắn còn duỗi tay sờ sờ răng Tiểu Bạch rồi liền nhanh chân đi tới chỗ Diệp Thùy: “ Lúc ngươi hôn mê khá giống lần trước sau khi đánh nhau với Đại Hắc, có phải ngươi lại mơ thấy tấm bia đá màu đỏ đó hay không?” Không đợi Diệp Thùy trả lời, hắn lại nói: “Lần này ngươi hôn mê khoảng 7-8 tiếng, Tiểu Vũ cũng hôn mê nhưng đã dậy trước ngươi 3 tiếng rồi. Nàng mơ thấy tấm bia đá màu đỏ.”
Diệp Thùy nghe mập mạp nói rồi cúi đầu nhìn về phía Tiểu Vũ đang ôm eo hắn. Vương Thi Vũ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thùy, lộ ra nụ cười tươi đáng yêu: “Chùy ca ca, em lại mơ thấy tấm bia đá màu đỏ, hơn nữa em còn học được khả năng mới đó.” Tiểu nữ hài vừa nói, vừa hớn hở muốn khoe khả năng mới của mình.
Diệp Thùy vui vẻ nhìn Vương Thi Vũ. Hắn thấy cô bé chạy nhảy đến trước mặt Tiểu Bạch, thần bí cười nói: “Tiểu Bạch, ta đang nghĩ về một con số, ngươi nói cho chùy ca ca là số mấy.” Tiểu Bạch nheo mắt nhìn chằm chằm Vương Thơ Vũ rồi kêu một tiếng. Vương Thi Vũ lập tức liền cao hứng khoe với Diệp Thùy đứng đối diện: “Ca ca thấy chưa, Tiểu Bạch biết em đang nghĩ vê số 8 đó.”
“……” Diệp Thùy có chút bất lực. Tiểu Vũ để Tiểu Bạch đoán số ngươi đang nghĩ nhưng chỉ có cô bé hiểu Tiểu Bạch nói gì. Là người bình thường như hắn với mập mạp thì thật sự không nhìn ra được cái gì a.
Bất quá hắn biết Vương Thi Vũ không phải cố ý lừa hắn. Hắn nhìn thoáng qua mập mạp, mập mạp mặt mày hớn hở nói: “Lúc trước, khi Hắc Sơn xà chuẩn bị công kích ta thì Tiểu Vũ có hét to một tiếng làm động tác của nó đột nhiên cứng đờ một chút. Ta suy đoán nó không phải bị Tiểu Vũ dọa tới rồi mà là bị năng lực của Tiểu Vũ tác dụng. Vốn là cô bé chỉ có thể thông qua thần giao cách cảm để nghe được suy nghĩ của động vật. Thậm chí còn phải cần động vật chủ động kêu ra tiếng thì mới có thể cảm ứng được nhưng hiện tại sau khi tiến vào cảnh một đó lần nữa, Tiểu Vũ đã có thể chủ động đem suy nghĩ của mình truyền cho động vật.”
Vương Thi Vũ bảo Tiểu Bạch đoán số cô bé đang nghĩ chính là nàng đang dùng năng lực của mình để truyền suy nghĩ của bản thân cho Tiểu Bạch. Nguyên bản thần giao cách cảm của nàng chỉ có thể đơn phương nhưng hiện tại biến thành song phương giao lưu.
“Tuy rằng hiện tại nàng chỉ có thể truyền ít suy nghĩ đơn giản, chưa thể dùng tinh thần điều khiển động vật nhưng ta nghĩ nếu nàng lại tiến vào trong mơ tấm bia đỏ kia vài lần, tinh thần được cường hóa thì hẳn là có thể dùng tinh thần khống chế được.”
Trước khi Diệp Thùy tirnh lại, mập mạp đã kiểm tra tỉ mỉ năng lực mới của Tiểu Vũ: “Mặt khác, nàng tạm thời vô pháp dùng năng lực ảnh hưởng lên nhân loại. Ta không biết tại sao, hơn nữa nàng cũng không thể trực tiếp dùng cường hóa tinh thần làm động vật tạm dừng như lần trước. Ta nghĩ lần trước là do lâm vào nguy hiểm lên bức ra tiềm năng của nàng.” Nói xong, hắn sáng mắt nhìn về phía Diệp Thùy, “Chùy, ngươi nói nhanh đi, ngươi cũng mơ thấy tấm bia đá màu đỏ kia đi? Hiện tại lực lượng của ngươi có tăng cường hay không?”
“Sức của ta không biến hóa mấy……” Diệp Thùy nhìn vào bàn tay rồi nắm tay vung lên một cái. Hắn có chút tiếc nuối nói. Trong khi mập mạp ngây ngẩn cả người, Diệp Thùy lại nhìn về phía Vương Thi Vũ, “Tiểu Vũ, lúc em mơ thấy tầm bia đỏ thì em có nhìn thấy con rắn nào không?”
“Rắn?” Vương Thi Vũ sửng sốt một chút rồi lắc đầu, “Ở đó có nhiều động vật như vậy em sao thấy hết được, Chùy ca ca hỏi rắn làm gì thế?”
“Xem ra giấc mơ của ta khác Tiểu Vũ, là do nàng là cường hóa tinh thần còn mà ta là cường hóa thể năng sao?” Diệp Thùy lẩm nhẩm chút nghi hoặc. Khi quay ra, hắn chú ý thấy mập mạp đang kỳ quái nhìn hắn, hắn bật cười: “Tuy lực lượng không tăng cường nhưng mà hình như ta cường hóa khía cạnh khác.” Nói như vậy, Diệp Thùy lại duỗi tay dụi mắt. Cảm giác nóng rát khó chịu khi mắt tỉnh lại đã biến mất. Diệp Thùy cảm giác mắt hắn phảng phất như có thêm một loại…… Giác quan?
“Cường hóa cái gì ?” Mập mạp tò mò lên hỏi. Rồi lát sau hắn nạc nhiên “A” một tiếng. Tiểu Vũ đứng đối diện Diệp Thùy cũng nghẹn họng trân trối nhìn, Tiểu Bạch đang tiến lại gần chỗ Tiểu Vũ cũng cứng người lại —— Trong căn phòng tối tăm, đôi mắt của Diệp Thùy đột nhiên tản ra hoàng quang nhàn nhạt (màu vàng kim), tròng mắt cũng biến thành một đường hắc tuyến như là mắt rắn !
Mà khi mập mạp, Tiểu Vũ, Tiểu Bạch còn không ngớt kinh ngạc, Diệp Thùy còn khiếp sợ hơn. Khi hắn dùng đôi mắt này, hắn thấy xung quanh hoàn toàn bất đồng: Mập mạp, Tiểu Vũ, Tiểu Bạch hay kể cả Nguyên Tiểu Vi đang ngồi xổm trong một góc, thân thể bọn họ đều có sắc đỏ, hình ảnh này Diệp Thùy từng nhìn thấy trong nhiều phim ảnh, tương tự như khả năng cảm ứng nhiệt ở một số loài rắn.
Trong phòng tối tăm phòng, từng mảng màu chênh lệch nhiệt độ đều hiện ra trong mắt Diệp Thùy cho phép hắn phác thảo ra hình dạng cản phòng. So với cảnh nhìn bằng mắt thường ở ban ngày thì kém hơn chút nhưng cũng không sai biệt nhiều. Hắn cảm thấy hình ảnh này kỳ thật hắn không nhìn thấy trực tiếp mà do đôi mắt tra xét nguồn nhiệt rồi tổ hợp lại trong đầu hắn. Diệp Thùy quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong tầm nhìn của hắn chỉ còn một màu trắng xóa. Hắn minh bạch đến phạm vi cảm nhiệt cảm của hắn nhiều nhất ước chừng 4-5 m.
Một cảm giác mệt mỏi ập tới, đôi mắt của Diệp Thùy dần khôi phục lại như cũ, chỉ cảm thấy đầu choáng váng, mắt hoa lên. Hắn ngồi bệt xuống dùng sức xoa đầu. Mập mạp rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, run run hỏi: “Ta không ngờ còn có thể như vậy? Ngươi…… Đôi mắt của ngươi vừa rồi hình như là mắt rắn……”
“Chắc là ta đã đạt được năng lực cảm ứng nhiệt của loài rắn……” Diệp Thùy ngồi khoanh chân trên bàn, đem cảnh tấm bia đá màu đỏ ở trong mơ nói ra. Mập mạp và Tiểu Vũ nghe xong có chút nghẹn họng nhìn trân trối. Cuối cùng Diệp Thùy tổng kết : “Thời gian ta hôn mê nhiều hơn Tiểu Vũ hẳn là do cấu tạo thân thể của ta đang phát sinh thay đổi…… Nếu giết chết động vật khác là có thể đạt được một năng lực của nó? Đây có thể là ý nghĩa của tấm bia đá trong mộng cảnh đó: chọn lọc tự nhiên, tối cường tiến hóa giả.”
“Chọn lọc tự nhiên, tối cường tiến hóa giả? Bởi vì ngươi chiến thắng con rắn kia nên có được năng lực của nói?” Mập mạp lặp lại một lần những lời này rồi lại hỏi Diệp Thùy, “Nhưng vì cái gì mà ngươi chỉ có tiến hóa được năng lực cảm ứng nhiệt cửa rắn mà không có được năng lực của loài rắn khác?”
“Điều này có chút không thích hợp……”
Ngay lúc này, Nguyên Tiểu Vi vốn ngồi im lìm trong góc bỗng nhiên mở miệng, nàng cũng chú ý đến vấn đề mà Diệp Thùy nói:“Vốn dĩ Hắc Sơn xà không có năng lực cảm ứng nhiệt, ít nhất là trước tận thế Hắc Sơn xà không có năng lực đó.”
Diệp Thùy và mập mạp cùng quay ra nhìn thì Nguyên Tiểu Vi đã đứng lên. Nàng thoạt nhìn có chút mỏi mệt, xà huyết và dịch nhầy trên người đã rửa sạch sẽ, thay một cái váy dài khác. Vừa lại đây nàng vừa nói: “Chỉ có những loài rắn có hốc mắt cảm ứng nhiệt thì mới có năng lực này. Hắc Sơn xà vốn không có hốc mắt cảm ứng nhiệt nên ta nghĩ con rắn đó…… hẳn đã tiến hóa ra năng lực này. Nó cũng được cường hóa như các ngươi, Diệp Thùy có cường hóa thể năng, Tiểu Vũ có cường hóa tinh thần. Không chỉ riêng con người mới có khả năng được cường hóa!”