Chương 38: Chọn lọc tự nhiên - tiến hóa giả

Nguyên Tiểu Vi chỉ nhìn thấy cái miệng đỏ lừ như chậu máu trên đỉnh đầu, tay nàng vẫn nắm chặt lưỡi dao, hoảng hốt kinh hô nhưng chỉ kịp thét ra một tiếng. Mập mạp chỉ kịp gượng dậy hô to “Mau tránh ra” nhưng con rắn đã ập xuống. Khi Diệp Thùy cầm nửa cái đũa gãy vọt tới chỗ con rắn, nửa người Nguyên Tiểu Vi đã bị nó nuốt vào miệng!

Con rắn vừa ngậm vừa vặn vẹo thân mình nuốt cả người Nguyên Tiểu Vi vào. Chỗ cổ nó phồng lên một khối to rồi từ từ trôi xuống bụng. Mập mạp sững sờ ngẩn người từ lúc gượng dậy. Khuôn mặt béo tròn phúc hậu của hắn vốn hiền lành phúc hậu nhưng nay vì phẫn nộ mà vặn vẹo. Hắn điên cuồng nhặt cái kim rơi trên đất định đi liều mạng với con rắn

Diệp Thùy vội kéo hắn lại, giật cái kim thêu trong tay hắn: “Ngươi chiếu cố Tiểu Vũ trước, Tiểu Vi còn chưa có chết, để ta và Tiểu Bạch giải quyết, ta sẽ mổ bụng nó ra!” Mấy lời cuối hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

Hắn một tay cầm kim thêu, tay kia cầm nửa chiếc đũa nhảy lên, phi thẳng về phía con rắn đang chạy trốn. Hắn tóm đuôi nó, hung hăng dùng cái đũa trát mạnh vào đuôi nó. Hắc sơn xà đau đớn cuộn người lại, đầu ngẩng lên, không ngừng thè lưỡi đe dọa.

Phốc, phốc, phốc, đầu nó nhanh chóng cắn hướng Diệp Thùy. Diệp Thùy tránh né hai lần rồi đành phải buông đuôi nó ra. Hắn để ý đến vết thương khủng bố chỗ cổ rắn. Nơi đó da thịt rách toạc lộ ra một mảnh máu thịt đỏ tươi. Đũa trúc trong tay hắn khó có thể đâm thủng da nó nhưng có thể trực tiếp đâm vào miệng vết thương kia.

Tiểu Bạch thấp giọng gầm gừ chạy đến cạnh Diệp Thùy. Chỗ lông cổ trắng muốt đã có vài vết máu do bị con rắn cắn thương. Vừa bị thương lại còn tận mắt chứng kiến đồng bọn bị nuốt sống, hiển nhiên con rắn đã hoàn toàn chọc điên Tiểu Bạch. Sự sợ hãi ớn lạnh đối với con vật khủng bố lúc trước nay đã hoàn toàn tiêu tán. Công sức mấy ngày luyện tập phối hợp với Tiểu Bạch lúc này bắt đầu phát huy tác dụng.

“Ta túm đầu nó, ngươi giữ chặt cái đuôi.” Diệp Thùy nhanh chóng nói một tiếng. Không đợi Tiểu Bạch đáp lại hắn đã tiếp tục vọt lên công kích. Lúc này, Diệp Thùy không trốn tránh, trực tiếp vọt lên vung đũa. Chiếc đũa đập vào đầu rắn nhưng không gây thương tích lớn cho nó. Nó nhanh chóng lùi đi. Diệp Thùy vọt lên trước một bước, bụi phủ trên đá cẩm thạch bắn lên. Đôi giày làm bằng khăn giấy đã hoàn toàn rách nát. Hắn huy động hết sức ném bay kim thêu về phía đầu rắn.

Lực lượng của Diệp Thùy mạnh hơn sức bắn của khẩu súng kia nhiều. Kim thêu vốn sắc bén vô cùng. Lúc Diệp Thùy ném dùng sức quá lớn khiến nó thậm chí có chút bị uốn cong.

Hắn sơn xà cảm nhận được kim thêu đâm đau thấu xương, nó ra sức lắc đầu hòng vung cái kim ra. Diệp Thùy nhanh chóng leo lên người nó, đâm thẳng cái đũa vào miệng vết thương rồi không ngừng rạch to vết thương đó ra. Tiểu Bạch kịp thời nhào lên, miêu trảo đè chặt đuôi nó rồi nàng nhe răng ra cắn ngập hàm răng sắc nhọn vào cơ thể con rắn.

Bị tấn công từ hai phía khiến con rắn càng đau đớn vặn vẹo. Thân trên của nó đột nhiên quăng mạnh để hất văng Diệp Thùy. Diệp Thùy vội nhảy xuống. Hai chân hắn vừa mới chạm đất, Hắc Sơn xà lại ngoác cái miệng đỏ lòm ập xuống đầu hắn. Nó muốn nuốt sống Diệp Thùy như như Nguyên Tiểu Vũ nhưng nó đã đánh giá sai lực lượng của Diệp Thùy. Khi mập mạp và Tiểu Vũ thất thanh kinh hô, Diệp Thùy đã trực tiếp dùng tay chặn cả hàm trên hàm dưới của con rắn.

Hắc Sơn xà muốn khép miệng lại nhưng Diệp Thùy gắt gao chống cự. Lực lượng của hắn ước chừng tầm 40% con người lúc trước. Tuy Hắc Sơn xà khủng bố, nhưng lực cắn của nó cũng không mạnh lắm. Thủ đoạn của nó chủ yếu là dùng cơ thể xiết chết con mồi nhưng hiện tại Tiểu Bạch đã cắn chặt cái đuôi làm nó vô pháp xoắn người lại, chỉ có thể liều mạng ra sức lực khép lại miệng, nhưng nó cảm giác trong miệng như đang cắn phải một tảng đá.

Trên trán Diệp Thùy nổi cả gân xanh lên, hắn mở rộng tay ra đến cực hạn. “Rắc” một tiếng giòn vang. Xương hàm của con rắn bị Diệp Thùy trực tiếp bẻ gãy. Điều đó làm con rắn này cảm thấy sợ hãi không tưởng. Khi chưa có trí tuệ, nó hành động theo bản năng cũng từng thấy sợ hãi nhưng chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này. Dục vọng sống tràn ngập trong tâm trí thúc giục nó chạy. Nó dùng hết sức uốn người nhằm tránh thoát Diệp Thùy. Nhưng Diệp Thùy đương nhiên không thể để nó như ý. Hắn buông tay khỏi hàm nó rồi ôm chặt lấy cổ nó, hai chân từ từ lui về phía sau. Hắn và Tiểu Bạch một trước một sau đem con rắn này kéo thẳng ra.

“Mập mạp!” Hắn la lớn, lúc này hắn không có bận tâm nhỏ có thể bị lũ mèo phát hiện hay không. Nguyên Tiểu Vi bị nó nuốt vào bụng đã gần một phút, biết đâu còn cơ may, phải nhanh chóng mổ bụng nó đưa nàng ra.

Mập mạp lập tức ôm cái dao gọt hoa quả dài gần 3-4 tấc (10~13.3 cm ) vọt lại đây, dao nhỏ Nguyên Tiểu Vi đã bỏ vào túi đồ. Lưỡi dao phẫu thuật thì bị nuốt vào cùng Nguyên Tiểu Vi. Vì vậy muốn mổ bụng con rắn này ra chỉ có thể dựa vào con dao gọt hoa quả này. Bởi vì vội vàng, nửa đường hắn bị té ngã một cái, dưới chân hắn là một vũng máu dịch chảy từ vết thương của con rắn. Hắn bò dậy, ôm dao gọt hoa quả đi tới chỗ bụng rắn đang nhô lên, xem xét xem nên hạ dao như thế nào khỏi đâm vào Nguyên Tiểu Vị.

Nhưng mà, ngay lúc này đột nhiên con rắn càng giẫy giụa kịch liệt hơn. Nó biết mập mạp định làm gì chăng? Thực mau Diệp Thùy biết không phải. Bởi vì trước ánh mắt kinh ngạc của hắn, mập mạp, Tiểu Bạch, lưỡi dao phẫu thuật sắc bén đột nhiên đâm thủng bụng con rắn, lưỡi dao cắt dọc một đoạn, thực mau mở một cái động máu trên bụng nó. Nguyên Tiểu Vi cả người dính đầy xà huyết và dịch nhầy chậm rãi bò ra.

Quần áo trên người nàng đã rách tan nát, tóc đuôi ngựa dính ướt dầm dề dính trên người. Một tay nàng cầm lưỡi dao, bộ dáng có chút thê thảm nhưng mang một vẻ thâm trầm. Hỗn hợp xà huyết cùng dịch nhầy dính trên khuôn mặt đang lộ nét cười những nụ cười đó làm mập mạp ngây người. Hăn không cảm thấy sự sung sướng thoát chết trong gang tấc mà phảng phất như thấy kẻ thần kinh cuồng sát đẫm máu trong phim.

Nguyên Tiểu Vi vừa rạch bụng con rắn để ra thì rốt cuộc con rắn cũng ngừng giẫu giụa. Diệp Thùy chậm rãi buông lỏng tay ra, rồi hướng mập mạp vẫy tay, chỉ chỉ hướng Nguyên Tiểu Vi đang cầm lưỡi dao. Mập mạp bừng tỉnh lại, nhận con dao dính đầy dịch ghê tởm từ Nguyên Tiểu Vi đưa cho Diệp Thùy. Diệp Thùy cắt hản đầ con rắn ra, lúc này mọi người rốt cuộc mới yên tâm.

Qua một lúc, bộ dạng tươi cười có chút thần kinh của Nguyên Tiểu Vũ cũng hết. Rốt cuộc nàng phảng phất đã cảm nhận được sợ hãi. Thân thể bắt đầu không ngừng run rẩy, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống khóc thảm thiết. Thật không thể tin nàng là người vừa rạch bụng con rắn. Mập mạp do dự một chút rồi cũng ngồi xuống ôm lấy nàng an ủi.

Bên kia, Tiểu Bạch còn sợ hãi chưa buông lỏng móng vuốt và miệng. Nàng nhìn thoáng qua đại xà nằm bẹt dưới đất không còn sinh cơ. Thân thể như thoát lực tê liệt ngã xuống đất thở hổn hển, cả tai cũng ủ rũ xuống.

Diệp Thùy lảo đảo đi ra chỗ mập mạp, hắn quay đầu nhìn Tiểu Vũ đàn ngất xỉu. Lúc trước Tiểu Vũ thét chói tai hình như làm con rắn tạm dừng một lát. Do năng lực của Tiểu Vũ sao? Nàng hiện tại hẳn chỉ là ngất thôi, tầm mắt hắn lại nhìn chỗ Nguyên Tiểu Vi đang sà vào trong lòng mập mạp khóc thút thít. Hắn đang định nói chuyện thì đột nhiên một cơn choáng thình lình ập vào đầu hắn. Thân thể hắn dần mất kiểm soát ngã xuống, hắn chỉ chợt nghe thấy tiếng kinh hô của mập mạp rồi ngất lịm.

Lại là cái cảm giác quen thuộc này , trong bóng tối, hắn lại lần nữa tiến vào chỗ tấm bia đỏ trong mơ.

Bốn phía thiên nhiên hoang dã, tấm bia đá đứng sừng sững tản ra hồng quang nhàn nhạt. Vô số động vật vây quanh nó phảng phất như đang tiến hành cúng bái. Diệp Thùy đại diện cho nhân loại chỉ là một trong số chúng. Chỉ là lúc này tựa hồ có chút bất đồng. Hắn không hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác tôn kính nhìn tấm bia mà vẫn còn duy trì ý chí thanh tỉnh, cũng không cảm thụ được sức mạnh tăng lên mà hồng quang mang cho hắn. Hắn nhìn xung quanh, muốn biết rõ rốt cuộc chuyện này là sao. Sau đó, trong tiếng soàn soạt, một con rắn trong vô số loài vật kia bò tới chỗ hắn.

Hắn không thể phân biệt nó là giống loài gì, cũng không thê miêu tả cụ thể vẻ ngoài của nó, thậm chí còn vô pháp cảm giác nó lớn hay nhỏ. Chỉ biết nó đại biểu cho loài rắn. Nó dừng lại trước mặt Diệp Thùy, đứng thẳng người lên, miệng không ngừng thè cái lưỡi ra kêu. Không biết vì sao mà Diệp Thùy không thấy sợ hãi. Hắn tựa hồ ý thức được cái gì, bắt đầu chờ đợi cái gì đó. Sau đó, một con rắn khác đột nhiên chui ra từ trên người nó rồi bò lên người Diệp Thùy, đó là một con Hắc Sơn xà.

Diệp Thùy vẫn không sợ hãi. Trong tâm chí hắn có một cảm giác mách bảo rằng hãy yên tâm, chấp nhận nó đi. Dần dần con rắn kia biến mất trên người hắn, phảng phất như dung nhập vào trong thân thể hắn, rồi hội tụ đến mắt hắn. Trong lòng Diệp Thùy đột nhiên minh bạch một chút ý nghĩa của tấm bia đá màu đỏ : chọn lọc tự nhiên - tiến hóa giả.