Con rắn này dài hơn một mét, cổ thon dài, đầu và bụng rất lớn, bụng đặc biệt thô to. Nó vặn vẹo bò từ kẽ cửa ra, cái lưỡi đỏ tươi không ngừng thò ra thụt vào. Nó không chút do dự nhào đến Diệp Thùy gần nó nhất.
So với những con rắn mà Diệp Thùy từng gặp, nó cũng không lớn lắm, nhưng hiện tại hắn bị hóa nhỏ, con rắn này không khác gì con trăn rừng khổng lồ. Lần trước, Diệp Thùy sợ hãi khi đối mặt với hamster bởi vì chưa thích ứng được khác biệt về hình thể. Nhưng khi đối mặp với con rắn khổng lồ này , cảm giác của hắn hoàn toàn bất đồng. Rắn nguyên bản đã là động vật con người sợ hãi. Dù Diệp Thùy đã luyện tập mài dũa can đảm nhưng hắn cảm thấy ớn lạnh khi con rắn xuất hiện.
Đồng thời hắn cũng lập tức hiểu ra giọng nói Vương Thi Vũ nghe được và ác mộng của cô bé đều là do con rắn này. Mấy ngày nay nó vẫn luôn ẩn nấp ở ngoài cửa sổ. Mấy con mèo kia thấy nó nên mới sợ hãi không dám tới gần. Mèo bình thường có thể vì tò mò mà tấn công rắn nhưng mèo có trí khôn sẽ biết rắn rất đáng sợ. Mấy lần Vương Thi Vũ nghe được âm thanh vì năng lực cảm giác được ý niệm của con rắn này. Chắc chắn con rắn đã phát hiện đám Diệp Thùy ở trong phòng rồi coi họ là con mồi. Ác mộng của Vương Thi Vũ không phải là tiên đoán, đó là nàng nhìn được ý định của nó.
Tốc độ của nó cực nhanh, nháy mắt đã bò tới trước mặt Diệp Thùy. Miệng nó ngoác rộng ra, bốn cái răng nanh sắc bén như chủy thủ. Một cảm giác liều chết bộc phát như thúc giục Diệp Thùy. Hắn gần như hoàn toàn dựa vào bản năng, nắm chặt đại đao nghiêng người bổ xuống. Thực may mắn, lưỡi dao bổ vào đầu rắn, máu phun tung toé ra. Cái thân rắn đen xì vặn vẹo một chút, nhanh chóng vòng qua Diệp Thùy.
Nó soàn soạt bò đi, con rắn chuyển mục tiêu sang phía cửa phòng Nguyên Tiểu Vi, chặn đường Tiểu Bạch. Nó vươn người lên, đầu rắn dựng thẳng. Đầu nó bị thương, da rắn rách ra, máu chảy nhưng nó tựa hồ không để ý. Đôi mắt đen nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, lưỡi nó không ngừng chuyển động, phát ra tiếng “Tê tê” ớn lạnh.
Diệp Thùy bình tĩnh lại, nhanh chóng chạy đến chỗ Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cong người lại, miêu trảo sắc bén đã vươn ra, cái đuôi dựng thẳng. So với hamster, rắn tự nhiên càng thêm khủng bố. Tiểu Bạch từng không dám đối mặt với hamster nay lại dũng cảm ứng chiến xà. Bất quá nàng thể hiện như thế nhưng không biết có dám tấn công con rắn này hay không. Mập mạp, Nguyên Tiểu Vi vội vàng bỏ túi nilong trên lưng Tiểu Bạch xuống đất, rồi ôm Tiểu Vu trượt xuống dưới, giảm bớt gánh nặng cho Tiểu Bạch. Mập mạp cầm khẩu súng khẩn trương nhắm về phia con rắn.
“Đây là Hắc sơn xà, thuộc loại rắn nước Ptyas dhumnades.” Nguyên Tiểu Vi đánh giá con rắn " Chắc không phải là động vật hoang dã mà là sủng vật, nó mập như thế hẳn là do được chăn bẵm quá tốt, thuộc loài không có nọc độc.” "May là có tin tốt". Mập mạp một bên nhìn chằm chằm con rắn, một bên hỏi Nguyên Tiểu Vi: “Thế chúng ta nên đối phó với nó thế nào?” “Cái này……” Nguyên Tiểu Vi suy nghĩ chút rồi nói: “ Thị giác và thính giác của rắn cực kém, chúng sẽ không công kích vật thể đứng yên im lặng, cho nên chúng ta chỉ cần đứng yên thì nó sẽ không tấn công chúng ta.”
“Đứng yên lặng?” Diệp Thùy cũng từng nghe qua cách này, nguyên lai chỉ cần đứng yên bất động thì rắn sẽ không công kích…… Hắn vừa đứng lại thì đột nhiên liền “Phốc” một tiếng, con rắn lao nhanh về phía hắn như tên vừa rời cung. Diệp Thùy hoảng sợ, nhưng phản ứng kịp, hắn vội vàng thối lui vài bước né tránh công kích.
Hắn quay đầu nhìn Nguyên Tiểu Vi một cái, không phải ngươi nói đứng im thì sẽ không bị công kích sao, có điểm hố người a…… Bất quá hắn cũng minh bạch hiển nhiên là do con rắn này đã đạt được trí không. Nó không công kích địch nhân theo bản năng mà biết phân biệt con mồi với vật khác.
Con rắn nhanh chóng vòng lại. Đầu rắn nhếch lên không ngừng phun nuốt cái lưỡi đỏ lòm, chuẩn bị tiếp tục công kích. Diệp Thùy vung đại đao bổ về phía đầu rắn nhưng nó linh hoạt tránh thoát. Chuyển động của nó cực nhanh. Khi Diệp Thùy định tiếp tục vung đao, cơ thể nó đã nhanh chóng quây lại ở xung quanh hắn, xoắn lại, ý đồ đem Diệp Thùy xiết chặt. Diệp Thùy hốt hoảng không kịp dùng chủy thủ. Chỉ nghe “Rắc” một tiếng, chuôi đao bằng đũa bị nó ép gẫy đôi. Cả người Diệp Thùy bị cuốn lấy không thể cựa quậy. Khi mãng xà bắt giữ con mồi thì thường dùng thân xiết chặt cho đến khi gẫy xương, ngạt thở chết. Cảnh này Diệp Thùy từng thấy nhiều trong phim ảnh nhưng hắn không ngờ lại có lúc chính bản thân lại lâm vào tình cảnh bi đát này.
Con rắn chỉ dài hơn 1m, thô tráng hữu lực. Sức của nó còn kém xa Diệp Thùy, nhưng bất ngờ bị nó quấn chặt, Diệp Thùy lại hoảng loạn nên hắn chỉ cảm thấy toàn thân không thể phát lực, cả người như bị áp bách, xiết chặt đến hít thở không thông.
"Meoww" Tiểu Bạch kịp thời nhào tới, miêu trảo xẹt qua thân rắn, hàm răng bén nhọn cắn mạnh vào cổ rắn. Con rắn đang định cắn nát đầu Diệp Thùy thì bị tấn công. Nó đau đớn ngửa mặt lên trời, phảng phất như phát ra tiếng thống khổ gào rống. Thân thể nó cũng buông lỏng Diệp Thùy ra một chút. Ngay lập tức, Diệp Thùy dùng cả tay chân giẫy giụa thoát ra, hắn đẩp đống thịt đang quấn quanh mình ra, tay vẫn cầm đại đao gẫy nửa chuôi.
Nguyên Tiểu Vi ở bên kia lớn tiếng hô to: “Đâm vào dưới chỗ Tiểu Bạch đang cắn ! Nơi đó là 7 tấc, trái tim của nó!”
Diệp Thùy cầm chặt chỗ nối giữa chuôi và đao để đề phòng chuôi gãy, tay nắm chặt. Hắn dẫm lên thân con rắn đang vặn vẹo, hướng về chỗ vết cắn ở cổ nó, đâm mạnh con dao vào. Lưỡi dao hình thoi bén nhọn vô cùng, nháy mắt cắm vào thân rắn hơn nửa tấc (1.15cm), gần như xuyên qua người nó. Ngạn ngữ có câu đánh rắn phải đánh giập đầu. Bảy tấc ám chỉ chính trái tim yếu hại của rắn, chỉ cần phá hủy tim của nó là an toàn. Diệp Thùy không khỏi cảm khái, có đồng đội là bác sĩ thú y đúng là quá tốt.
Nhưng mà, không đợi Diệp Thùy thở phào nhẹ nhõm hắn lại có cảm giác bị hố —— con rắn đã chịu vết thương trí mạng lại càng lồng lộn lên. Diệp Thùy vừa buông lỏng một chút liền bị con rắn quật rời tay khỏi lưỡi dao gãy nửa chuôi, thân rắn dưới chân hắn lồng lên đẩy hắn ngã xuống.
“Không xong, đánh rắn đánh giập đầu chẳng qua cũng chỉ là ngạn ngữ. Có rất nhiều loài rắn không nhất định là tim phải ở vị trí bảy tấc……” Nguyên Tiểu Vi liên tiếp “Hố” Diệp Thùy hai lần tái nhợt nói. Nàng tuy rằng có hiểu biết với rắn, ở viện thú y cũng từng tiếp xúc với rắn nhưng nhưng họ học cái chính là cứu chúng chứ không phải giết chúng. Phần kiến thức đó nàng chỉ đọc qua chứ chưa áp dụng thực tế lần nào.
Con rắn vẫn bị Tiểu Bạch cắn cổ, lưỡi dao vẫn cắm trên thân. Con rắn đau đớn bị chọc điên lên lập túc xoay ngươc đầu lại cắn cổ Tiểu Bạch. Tiểu Bạch ăn đau đành buông lỏng. Con rắn lập tức thoát ra. Nó ăn thiệt thòi nên tựa hồ đã biết Diệp Thùy và Tiểu Bạch lợi hại không dễ chọc. Nó quay người bò, bỏ qua Diệp Thùy và Tiểu Bạch, nhằm về phía bên cạnh, nơi mập mạp, Nguyên Tiểu Vi và Tiểu Vũ đang đứng.
Mập mạp lúc này vẫn rất đáng tin cậy. Hắn dũng cảm đứng truớc Nguyên Tiểu Vi, "phang". Khẩu súng trong tay hắn bắn ra kim thêu bay theo hình parabol nhưng chỉ bay được một đoạn. Kim thêu bay đến cách con rắn vài cm thì rơi cắm xuống đất. Mập mạp sợ toát mồ hôi đầy đầu, vội vàng lấy kim ra nạp đạn nhưng chính lúc đó con rắn đã áp sát gần trong gang tấc, cái miệng ngoác to 180 độ như cái bồn máu cắn về phía hắn. Nháy mắt định nuốt chửng mập mạp.
Ngay lúc này, Vương Thi Vũ hoảng sợ hét lên: “Đừng ——”
Nghe thấy tiếng Tiểu Vũ, con rắn bỗng nhiên dừng lại không đến nửa giây. May mà mập mạp phản ứng cũng đủ kịp thời, hoặc là do bản năng. Hắn lấy kim thêu đẩy vào trong nòng súng. Vận khí của hắn cũng không tồi, bắn lung tung nhưng vừa vặn bắn trúng miệng nó, trực tiếp xuyên thấu hàm trên, trông như cái gai xuyên qua miệng con rắn.
Hắc sơn xà ăn đau, nó vung vẩy đầu như muốn hất bay cái kim, thân thể lăn lộn quay cuồng đập vào người mập mạp. Lưỡi đao cũng bị nó hất văng xuống đất. Mập mạp lăn ra sau. Vương Thi Vũ nhìn mập mạp ngã xuống cạnh mình ,miệng hơi mấp máy muốn nói đó, nhưng nàng sợ hãi tuyệt vọng, thân thể khẽ ngã xuống. Nguyên Tiểu Vi khẩn trương nhìn thoáng qua Tiểu Vũ và mập mạp, chú ý tới lưỡi dao rơi ngay trước mặt. Lưỡi dao gắn với một đoạn trúc đũa, phảng phất như biến thành một con dao rựa dài, nàng khom lưng nhặt lên.
Diệp Thùy tay cầm nửa chuôi đũa vừa bò dậy, hắn nhìn thấy, trong miệng kêu sợ hãi: “Tiểu Vi, cẩn thận!”
Nguyên Tiểu Vi nhặt lưỡi dao, khẩn trương nhìn về phía trước. Nghe Diệp Thùy hô to nàng mới ý thức được điều gì đó, ngẩng đầu lên, Con rắn đã đứng trước, cái miệng nó ngoắc rộng chỉ chực chờ nuốt chửng cô……