Chương 36: Động vật khủng bố

Một lúc lâu sau, Vương Thi Vũ mới bình tĩnh lại, ngủ thiếp đi trong lòng Diệp Thùy. Vì ác mộng của Tiểu Vũ, Diệp Thùy, mập mạp, Nguyên Tiểu Vi đều không ngủ được. Sau khi được tăng cường thể năng, Diệp Thùy tràn trề tinh lực nhưng hai người kia thì không. Cuối cùng hắn khuyên mập mạp và Nguyên Tiểu Vi đi nghỉ ngơi. Cả đêm đó Diệp Thùy dựa vào người Tiểu Bạch cảnh giác cao độ nhưng không có gì xảy ra.

Sắc trời dần sáng, nắng sớm xuyên qua màn cửa làm bừng sáng cả căn phòng. Diệp Thùy ôm Vương Thơ Vũ cả đêm, dù hắn được cường hóa thể năng nhưng cũng cảm giác thấy cánh tay hơi tê. Hắn cẩn thận dựa Tiểu Vũ vào người Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đang ngủ say bỗng động. Khi Diệp Thùy đứng lên đi, nàng nhẹ nhàng cuốn cái đuôi ấm áp của mình quanh người Tiểu Vũ. Nàng nhớ rõ tối qua Tiểu Vũ nói mình bị lạnh. Lúc Diệp Thùy nhìn về phía nàng, nàng nhu nhu kêu, đôi mắt buồn ngủ híp lại.

Cách đó không xa, Nguyên Tiểu Vi ngủ ở trên một quyển từ điển y khoa to trải khăn lông, mập mạp thì ngủ ở dưới đất cạnh đó. Vừa ngủ, hắn vừa ngáy nhẹ. Hắn tự xưng là vì bảo hộ Nguyên Tiểu Vi an toàn nên mới ngủ ở đó. Bất quá Diệp Thùy suy đoán hắn hận không thể trực tiếp ngủ chung cùng Nguyên Tiểu Vi đi. Diệp Thùy thả người nhảy lấy đà, trực tiếp đến chỗ cửa sổ. Hắn nhẹ nhàng kéo hở bức màn nhìn ra xung quanh, rồi vươn người trong năng ban mai.

Đây là tầng hai, từ cửa sổ có thể quan sát được ít nhiều cảnh tượng phía dưới. Diệp Thùy nhìn thoáng qua cái ô tô đậu dưới sân, sạc năng lượng mặt trời cực kỳ quan trọng với bọn hắn đang ở đó. Thậm chí Diệp Thùy còn mơ hồ nhìn thấy đồ sạc để trên bàn điều khiển. Mấy con mèo sáng sớm uể oải ỉu xìu ở gần ô tô bỗng nhiên chú ý tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía cửa sổ tầng hai, , nhỏ giọng bàn tán gì đó. Diệp Thùy chợt khẩn trương nhưng mấy con mèo kia vội tránh xa chỗ phòng này. Lúc một con mèo quay đầu nhìn qua, Diệp Thùy phảng phất thấy nó đang sợ hãi.

Chúng không thấy hắn, rõ ràng chúng đang sợ hãi cái gì đó.

Ngày hôm qua mập mạp cũng nói có mấy con mèo đi tuần cố ý bỏ qua phòng này. Diệp Thùy theo bức màn leo lên, nhìn xung quanh bên ngoài cửa sổ, bệ cửa sổ khô ráo chí có vài cái lá khô, rốt cuộc những con mèo đó sợ hãi cái gì? Diệp Thùy nghĩ tới ác mộng của Vương Thi Vũ, hắn có linh cảm xấu.

Hôm nay không khác gì ngày thường. Diệp Thùy thảo luận với mập mạp ác mộng của Vương Thi Vũ. Mập mạp đưa ra suy đoán giống Diệp Thùy lúc trước, có lẽ Vương Thi Vũ được cường hóa tinh thần nên có năng lực tiên đoán. Cô bé có thể nằm mơ biết trước bọn họ sắp tao ngộ nguy hiểm. Nhưng hiện tại, Diệp Thùy cảm giác khả năng đó không lớn, hắn càng có xu hướng là Vương Thơ Vũ sử dụng thần giao cách cảm với tư tưởng tà ác nào đó. Có khả năng ở ngoài phòng có động vật khủng bố. Sau tận thế sau, động vật trở nên thông minh không chỉ có chó mèo. Có thể có động vật hung dữ trong tiểu khu này đạt được trí tuệ. Bằng chứng rõ nhất là lũ mèo đang sợ hãi chỗ phòng này.

Cửa sổ đã được đóng chặt, ở trong phòng này thời gian ngắn sẽ an toàn nhưng đồ ăn không còn nhiều lắm. Bọn học phải sớm thu hồi đồ sạc. Vì vậy, Diệp Thùy đang đẩy nhanh quá trình luyện tập tác chiến với Tiểu Bạch. Hắn cưỡi Tiểu Bạch, thuần thục cách cưỡi mèo tác chiến. Tuy không có kinh nghiệm cưỡi ngựa nhưng Diệp Thùy cho rằng cưỡi mèo khó hơn cưỡi ngựa nhiều, cũng thú vị hơn.

Còn lưỡi dao, Diệp Thùy không tìm được chuôi đao thích hợp, cuối cùng chỉ có thể dùng một cái đũa trúc làm chuôi đao. Cố định lưỡi dao ở đầu đũa. Lưỡi dao nguyên bản là hình thoi, có vài phần giống Yển Nguyệt đao. Nhưng lưỡi dao nặng hơn chuôi đao nhiều, lúc vung lên cũng làm giảm ít nhiều khí phách. Lấy sức của Diệp Thùy hiện tại, vũ khí nặng mới là lựa chọn tốt nhất, bất quá tạm thời cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.

Tối nay, Vương Thi Vũ không gặp ác mộng, chỉ là nàng tựa hồ lại sinh ra ảo giác, nghe được tiếng nói chuyện. Nhưng tiểu nữ hài lại không cách nào xác định được âm thanh kia từ đâu tới, giọng nói kia cũng có chút mơ hồ không rõ.

Buổi tối mập mạp lo lắng Tiểu Vũ lại gặp ác mộng, bảo để hắn ôm Vương Thi Vũ ngủ nhưng bị tiểu nữ hài ghét bỏ. Nàng nói ngủ cạnh Diệp Thùy có cảm giác an toàn, làm mập mạp vẻ mặt bi thương, mặt dày đi tìm Nguyên Tiểu Vi an ủi. Hắn bò lên chỗ Nguyên Tiểu Vi còn bị nàng đá một chân đạp xuống dưới.

“Đồ ăn của chúng ta đã không còn nhiều, nước cũng chỉ còn ít.” Hôm sau, lúc bữa sáng bằng bánh quy thì Nguyên Tiểu Vi báo tin này. Đồ ăn vặt nàng tích từ trước khá nhiều, đủ cho nàng ăn rất lâu, liền tính cả đám Diệp Thùy thì cũng đủ chống đỡ mấy tháng. Nhưng khẩu phần của Tiểu Bạch lại là vấn đề. Nguyên Tiểu Vi quay đầu nhìn về phía Diệp Thùy, hy vọng hắn đưa ra quyết định.

Căn hộ của Nguyên Tiểu Vi gồm ba phòng, nàng ở phòng ngủ phụ, cùng hai người khác ở chung. Khi tận thế phát sinh hai người kia đều không ở nhà. Cửa phòng của Nguyên Tiểu Vi đóng cửa. Từ khi Diệp Thùy đến chỗ này thì vì an toàn nên không có rời khỏi phòng. Hiện tại xem ra phải ra ngoài phòng tìm chút đồ ăn.

“Chúng ta sẽ đi ra bên ngoài thu thập đồ ăn. Ta phối hợp với Tiểu Bạch chưa đủ ăn ý, ít nhất phải một thời gian nữa mới có thể mạo hiểm đi lấy đồ sạc.” Diệp Thùy giải quyết xong mẩu bánh quy, đứng lên nhìn bên ngoài cửa sổ: “Hơn nữa kế tiếp chúng ta cũng nên đổi chỗ trú ẩn, ngoài cửa sổ mặc kệ là cái gì nhưng chắc chắn sẽ gây nguy hiểm cho chúng ta.”

Mập mạp, Nguyên Tiểu Vi, Tiểu Vũ, Tiểu Bạch không có dị nghị gì. Trải qua nhiều ngày, Diệp Thùy đã mơ hồ trở thành người lãnh đạo của tiểu đội này. Bình thường trêu ghẹo nói chuyện thì không có gì nhưng đề cập đến các vấn đề lớn, tự nhiên Diệp Thùy sẽ là người chốt quyết định. Bọn họ lập tức thu thập ít đồ. Nguyên Tiểu Vi tìm được một cái túi nilon để đựng đồ. Cô cho những đồ cần dùng nhét vào đi không ít, để trên lưng Tiểu Bạch. Làm như thế làm Tiểu Bạch có chút không cao hứng, Tiểu Vũ phải an ủi nàng hơn nửa ngày.

Diệp Thùy nhẹ nhàng mở cửa phòng, hắn cầm đại đao đi trước. Mập mạp, Tiểu Vũ, Nguyên Tiểu Vi cưỡi Tiểu Bạch nhanh chóng theo sau. Tận thế đã được hơn một tháng, phòng ngoài phủ đầy bụi, thỉnh thoảng có thể nhìn dấu chân mèo. Mấy ngày trước còn có mèo đến nơi này nhưng hiện tại rất im ắng. Diệp Thùy nhìn qua căn phòng, thấy được vị trí tủ lạnh liền hướng Tiểu Bạch ra hiệu, chuẩn bị đi trước tới chỗ đó tìm xem còn đồ ăn hay không.

Thực may mắn, trong tủ lạnh còn chai nước và ít bánh, ngoài ra còn có trứng gà không biết hỏng hay chưa. Ngăn trái cây và rau củ đều đã hỏng, tảo ra mùi hôi thối.

Diệp Thùy lấy đồ còn ăn được ra, Tiểu Bạch chỉ biết nhìn u oán bao nilong nặng thêm trên lưng nó. Tiếp theo Diệp Thùy chuẩn bị đi đến chỗ phòng bếp lục soát xem. Nguyên Tiểu Vi nói ở đó thể có ít gạo và bột mì. Nhưng ngay lúc Diệp Thùy chuẩn bị đi đến chỗ bếp, Vương Thi Vũ đột nhiên kêu một tiếng, quay đầu nhìn về phía phòng bên cạnh. Tiểu nữ hài hoảng sợ đến cực điểm , run rẩy nói: “Chùy ca ca…… Cái kia, trong phòng kia có âm thanh!”

Bọn họ không nghe được gì, âm thanh mà Vương Thơ Vũ nói hiển nhiên là ảo giác nàng nghe thấy trong hai ngày qua, hơn nữa cảm giác lúc này càng trở nên rõ ràng.

“Không xong!” Mập mạp phát hiện “Cái cửa kia không khóa, nó chỉ hờ khép.” Hắn vội vàng lôi kéo lông Tiểu Bạch, giục nó mau trở về phòng Nguyên Tiểu Vi —— Phòng kia gần phòng Nguyên Tiểu Vi. Hiện tại vẫn đang là mùa hè, cửa sổ hẳn là mở. Nếu bên ngoài phòng Nguyên Tiểu Vi có động vật khủng bố gì thì vô cùng có khả năng nó bò vào qua cửa sổ phòng đó!

Tiểu Bạch kêu một tiếng, chạy về phía phòng Nguyên Tiểu Vi . Diệp Thùy chạy lại, tay nắm chặt đại đao bọc hậu. Hắn khẩn trương nhìn về phía cửa phòng kia. Cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc, cánh cửa khép hờ đột nhiên đẩy ra một cái khe hở.

Sau đó, một con rắn thon dài màu đen vặn vẹo bò ra……