Chương 35: Vương Thi Vũ gặp ác mộng

Diệp Thùy lấy trên bàn sách một cái bút chì. Hắn kẹp chặt cái bút chì dưới nách, tay kia nắm chặt lưỡi dao dùng sức chém vào bút chì. Chớp mặt, lưỡi dao trực tiếp cắt bút chì thành hai nửa, mặt cắt thập phần bóng loáng, phần than chì đen sáng bóng soi gương.

Nhìn thấy uy lực của lưỡi dao, mập mạp, Vương Thơ Vũ, Tiểu Bạch nhịn không được rùng mình một cái. Cả Diệp Thùy cũng có chút chấn kinh, cái dao này sắc bén hơn cái kéo trước kia nhiều. Đương nhiên, trước mắt chỉ có Diệp Thùy có đủ sức để phát huy lực lượng của con dao lớn như vậy. Nếu đổi lại thành người khác thì tuyệt đối không thể trực tiếp chém bút chì thành hai đoạn.

Nguyên Tiểu Vi đã sớm biết uy lực của lưỡi dao, nàng cười nói: “Đây chính là dao phẫu thuật cho động vật, có thể cắt da thịt mà không cần dùng quá nhiều sức. Hơn nữa trọng lượng, độ cứng ta cảm thấy thập phần thích hợp cho Thùy ca sử dụng. Đây là do ta làm việc ở bệnh viện thú y vô ý cầm một cái về, chứ không dễ gì mua ở bên ngoài đâu.”

“Nó cũng là một vũ khí lợi hại, nếu Chùy sử dụng tốt thì sẽ dễ dàng khiến chó mèo thương tích nặng.” Mập mạp líu lưỡi cảm thán, đồng thời hắn cũng cảm thấy may mắn. May mắn là chính mình khá ngượng ngùng, mấy ngày nay theo đuổi Nguyên Tiểu Vi đều không làm gì quá phận. Nếu hắn thật sự dùng bạo lực với Nguyên Tiểu Vi thì lưỡi dao liền dùng hắn tế huyết. Hắn nhìn về phía Nguyên Tiểu Vi đang mỉm cười, hắn không khỏi có chút.... Cô nương này nếu bị ép đến đường cùng thì cũng có khả năng a. Hắn mang theo vài phần cố tình lấy lòng nói với Nguyên Tiểu Vi : “Tiểu Vi, lưỡi dao của ngươi có ích hơn cái súng của ta nhiều, cái súng kia tốt nhất chắc chỉ hù dọa lũ mèo thôi.”

“Nào có a, súng ngươi tự chế cũng rất lợi hại.” Nguyên Tiểu Vi khiêm tốn nói, mỉm cười thân thiết với Tiểu Bạch. Nàng thấy mập mạp chỉ dùng mấy thứ bình thường như bút bi, nhựa, băng dính, kim thêu cải tạo thành một khẩu súng cũng bội phục. Phảng phất như đến hiện tại, nàng rốt cuộc mới phát hiện vài ưu điểm của mập mạp. Mập mạp lập tức đắc ý, sau đó Nguyên Tiểu Vi liền cười nói tiếp, “ Xem như ta đã thấy năng lực sửa chữa món đồ chơi của ngươi rồi, thực không tồi nga.” Lúc trước nàng hỏi mập mạp có năng lực gì, mập mạp trả lời sửa chữa món đồ chơi tính không. Nàng đùa giỡn —— Nguyên Tiểu Vi vừa đấm vừa xoa, vừa khen mập mạp một câu sau liền đùa giỡn.

Nhìn mập mạp có chút ngốc, Nguyên Tiểu Vi cảm giác trả thù được cho lọ nước hoa liền thỏa mãn. Nàng đi ra chỗ Diệp Thùy và Tiểu Vũ , Tiểu Bạch nói: “Bây giờ chắc mọi người đều đói bụng rồi nhỉ? Chúng ta còn ít táo và bánh quy sắp hết hạn, đêm nay liền ăn hết không? Ta đi chuẩn bị một chút.” Nói xong nàng liền xoay người đi chuẩn bị.

Mập mạp vẻ mặt thực bi nhục nhìn về phía Diệp Thùy: “Chùy……”

“Không sao đâu, nếu nàng chán ghét ngươi thì đâu rảnh rỗi đùa giỡn ngươi làm gì, ta cảm thấy đó cũng là chuyện tốt đi. Dù sao hai người các ngươi cũng thân thiết hơn rồi.” Diệp Thùy đành phải an ủi mập mạp. Mập mạp ngây thơ hỏi, “Thật vậy chăng?” “Thật sự.” Diệp Thùy gật đầu. Làm quân sư mà tình sử ít ỏi đến thảm thương, Diệp Thùy chỉ có thể an ủi mập mạp như vậy.

Diệp Thùy an ủi giúp mập mạp lấy được phần nào tự tin, hắn chạy ra giúp Nguyên Tiểu Vi chuẩn bị bữa tối. Diệp Thùy nhịn không được mà mỉm cười. Ở thời đại tận thế khủng bố này, mập mạp theo đuổi Nguyên Tiểu Vi làm hắn hồi tưởng lại chút gì đó tốt đẹp của thế giới trước kia.

“Chùy ca ca, anh nói gì vậy?” Tiểu Vũ đang ngồi xổm bên cạnh ôm khẩu súng đột nhiên hỏi Diệp Thùy.

“Anh không nói gì.” Diệp Thùy ngẩn người, kỳ quái nhìn Vương Thi Vũ, Tiểu Bạch cũng quay đầu kỳ quái nhìn về phía Tiểu Vũ. Diệp Thùy xoa đầu nàng : “Em nghe thấy gì à?”

Vương Thi Vũ nghiêng đầu suy tư, trên mặt hơi nghi hoặc, liếc mắt một cái ra hướng cửa sổ, phảng phất như ở đó có thứ gì. Nhưng rồi nàng mỉm cười nói : “Không có gì đâu Chùy ca ca, chắc là em nghe lầm.”

Thấy không có gì nên Diệp Thùy cũng không có để ý.

Sau đó, hắn luyện tập thuần thục sử dụng súng và dao mới. Nhưng đương nhiên quan trọng nhất vẫn là phối hợp chiến đấu với Tiểu Bạch. Lưỡi dao chỉ dài có 5-6 cm nhưng đối với người tý hon thì không khác một đại đao. Nhưng mà chiều dài như thế vẫn chưa đủ, loại này dao phẫu thuật này luôn có chuôi phù hợp. Đáng tiếc là Nguyên Tiểu Vi không có chuôi, xem ra phải tìm thứ gì thích hợp làm chuôi đao. Hắn định đem lưỡi dao làm thành một thanh Yển Nguyệt đao nên tốt nhất là lấy gậy sắt làm cán.

Đến tối, Diệp Thùy hoàn toàn quên mất việc Vương Thi Vũ nghe thấy tiếng lạ. Đêm đó, Vương Thi Vũ đột nhiên gặp ác mộng.

Nửa đêm, Vương Thi Vũ hét lên một tiếng bừng tỉnh, Diệp Thùy đang ngủ nhanh chóng cảnh giác ngồi dậy. Hắn ngủ ở cạnh tiểu nữ hài. Trong đêm tối mờ, Tiểu Vũ bò qua chỗ Diệp Thùy ôm chặt lấy hắn, cố kìm nén tiếng khóc nức nở. Mập mạp và Nguyên Tiểu Vi cũng bị bừng tỉnh, vội vàng loạng choạng lại chỗ Tiểu Vũ. Tiểu Bạch quay đầu nhìn, đôi mắt tản ra ánh sáng nhạt lo lắng nhìn Tiểu Vũ khóc không thành tiếng.

Dù sao cũng là tiểu nữ hài. Tuy sau tận thế nàng vẫn luôn tỏ ra kiên cường hơn bạn bè đồng trang lứa nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử. Nàng ôm Diệp Thùy khóc thật sự thương tâm nhưng vẫn cố nhỏ giọng để không làm lũ mèo chú ý.

Diệp Thùy, mập mạp, Nguyên Tiểu Vi đều không hiểu tại sao tiểu nữ hài lại khóc thương tâm như vậy. Một lúc sau Vương Thi Vũ mới an tĩnh lại, mập mạp quan tâm thấp giọng hỏi: “ Tiểu Vũ, sao em khóc vậy? Em lại mơ thấy ba mẹ à?” Lúc trước Vương Thi Vũ từng mơ thấy ba mẹ bị lũ mèo bắt ăn luôn mà khóc tỉnh, bất quá mấy lần đó cô bé cũng không khóc thương tâm như thế này.

Trong đêm, Vương Thi Vũ tựa hồ lắc đầu, giọng vẫn có chút nức nở: “Không…… Không có, chỉ là, chỉ là…… em thấy rất lạnh.”

“Lạnh?” Diệp Thùy ôm chặt Vương Thơ Vũ, phát hiện cô bé đang lạnh đến phát run. Tiểu Bạch cuốn đuôi mình quanh người Diệp Thùy và Tiểu Vũ. Bây giờ cũng đã chớm thu, thời tiết đúng là ngày càng lạnh. Nhưng tựa hồ đó cũng không phải nguyên nhân chính khiến Vương Thi Vũ bật dậy khóc, Diệp Thùy ôn nhu hỏi, “Có phải em gặp ác mộng không?”

Tiểu nữ hài ngồi trong lòng Diệp Thùy gật đầu, giọng còn chút hốt hoảng: “ Em giống như nghe được tiếng gì đó, sau đó đột nhiên xung quanh trở nên rất lạnh.” Dừng một chút, nàng nỗ lực hình dung cảm giác đó “Không chỉ là cảnh giác, giống như…… Giống như có cái gì đó rất khủng bố hiện ra trong đầu em. Em thấy Chùy ca ca, mập ca ca còn có Tiểu Vi tỷ tỷ, Tiểu Bạch. Tất cả mọi người đều nhuốm đỏ máu…… Em rất sợ hãi……”

“Này……” Mập mạp có chút gượng ép cười một tiếng, hắn cũng bị giấc mơ của Tiểu Vũ dọa tới “Hiện tại chúng ta vẫn ổn mà? Không sao đâu, chỉ là mơ thôi, Tiểu Vũ em đừng lo lắng.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng Diệp Thùy vẫn nghe ra chính hắn cũng đang rất lo lắng.

Vương Thi Vũ vừa được cường hóa tinh thần, có thể …… cô bé có khả năng tiên đoán?