Chương 34: Mập mạp chế tạo vũ khí bí mật

Diệp Thùy và Tiểu Bạch đang đánh trận giả. Diệp Thùy linh hoạt tránh né còn Tiểu Bạch áp sát cắn xé. Tràng huấn luyện này làm Diệp Thùy càng biết cách sử dụng thể năng linh hoạt, cũng giúp Tiểu Bạch nhớ lại bản năng săn mồi mà nàng đã quên. Hiện tại có thể nói nếu Tiểu Bạch tái ngộ chuột thì nhất định nàng sẽ không sợ hãi run người……

Đến lúc một người một miêu huấn luyện đến mệt nhoài, nằm bẹt trên sàn nhà thở dốc, mập mạp ngồi xổm cửa sổ cảnh giới bỗng nhiên đi tới, hắn tựa hồ có chút kỳ quái nói: “Hai ngày nay ta thấy lũ mèo tuần tra bên này ngày càng ít, thậm chí có mấy con đi tuần như cố ý bỏ qua phòng này.”

“Nếu chúng nó phát hiện chúng ta trốn ở chỗ này thì sẽ không án binh bất động lâu như vậy. Đại Hắc hận ta thấu xương, chắc chắn nó sẽ dẫn lũ mèo tới tấn công chúng ta!” Diệp Thùy bò dậy, nhảy lên trên bàn. Nguyên Tiểu Vi đã đưa một cái áo màu lam nhạt áo và khăn giấy lau mồ hôi. Diệp Thùy cảm ơn rồi lau mồ hôi trên người, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ nói: "Có lẽ ở đây có thứ gì đó khiến chúng sợ hãi…… Nhưng ở nơi này ta chưa thấy điều gì đáng sợ đến nỗi đó? Mùi chanh trên cửa sổ đâu đến mức hù sợ chết mèo.”

Vấn đề này tự nhiên không rõ, Diệp Thùy mặc cái áo kia vào, Tiểu Bạch cũng nhẹ nhàng nhảy lên bàn, mập mạp nói sang chuyện khác: “Chùy, ta cảm thấy ngươi và Tiểu Bạch đối chiến không bằng suy nghĩ một chút xem hai ngươi nên phối hợp tác chiến như thế nào.”

“Phối hợp tác chiến?” Diệp Thùy nhìn về phía mập mạp. Tuy rằng thoạt nhìn mập mạp không đáng tin cậy nhưng các suy tính của hắn đều rất có lý. Chỉ là nhắc nhở đơn giản của người tài, Diệp Thùy thực mau liền minh bạch : “Ngươi là nói là ta cưỡi Tiểu Bạch như là kỵ binh cổ đại chiến đấu sao?”

“Tiểu Bạch không mạnh bằng Đại Hắc, cũng không hung mãnh nhưng nàng có chút ưu thế.” Mập mạp trầm ngâm nói Tiểu Bạch ở cạnh nghe thấy mập mạp nói nàng không bằng Đại Hắc tựa hồ có chút uể oải. Khi nghe mập mạp nói nàng có ưu thế lập tức liền hứng thú lên. Sau đó lại nghe mập mạp cười nói: “Tốc độ chạy trốn của Tiểu Bạch rất nhanh a, vì hình thể của nàng tương đối nhỏ, phỏng chừng so tốc độ với Đại Hắc sẽ không kém.” Tiểu Bạch lập tức kháng nghị “Meow meow” hai tiếng, không cao hứng trừng mắt liếc mập mạp một cái, này tính là ưu thế ?……

Nhưng Diệp Thùy đã sáng mắt lên: “Ta có thể cưỡi Tiểu Bạch, Tiểu Bạch phụ trách di chuyển, ta phụ trách tấn công, quả là một ý không tồi.”

“Đương nhiên, nhưng nếu ngươi muốn tấn công hiệu quả thì còn phải cần vũ khí. Tuy sức ngươi lớn nhưng vừa kỵ miêu vừa tấn công thì lực công kích phát huy thập phần hữu hạn, cho nên ta chuẩn bị thứ này.” Nói như vậy, mập mạp đắc ý đem đồ vật đang ôm trong ngực cho Diệp Thùy xem—— Đó là một cái ống bút bi, bên trong rỗng ruột để lộ ra một đoạn như là nòng súng, phía dưới có một cái cò súng cầm tay khá thô sơ làm bằng kim băng. Cả cái súng đều toán lên vẻ thô sơ nhưng lại tạo cho người ta cảm giác “Thật là lợi hại”. Xem ra vũ khí bí mật mà mập mạp nghiên cứu mấy ngày nay chính là nó.

Vương Thi Vũ tò mò tiến lại cẩn thận sờ sờ rồi hỏi mập mạp: “Đây là cái gì vậy mập ca ca?”

“Súng, hắc hắc, kỳ thật cấu tạo bên trong rất đơn giản, lấy lò xo bút bi làm động cơ đẩy, chỉ cần bóp cò là có thể đem bắn ra kim nhọn.” Mập mạp vừa giải thích vừa làm thử. Hắn lấy một cây kim thêu nhét vào nòng bút, "Cạch" một tiếng, cái kim thêu hoa bị lò xo éo vào trong nòng. Sau đó mập mạp hướng nòng súng về phía chồng sách. "Phặc" một tiếng, nổ súng, kim thêu bay vèo ra ngoài. Quỹ đạo của kim thêu là đường parabol, lực đẩy của lò xo lực bút bi cùng không lớn lắm nhưng vẫn đủ sức cắm sâu kim vào gáy sách trên chồng sách cách đó 1m.

Diệp Thùy nhịn không được mà cảm thán, Vương Thi Vũ còn nhảy cẫng lên, hoan hô một tiếng, hò reo "Mập ca ca thật lợi hại". Bên cạnh Nguyên Tiểu Vi vẫn luôn có chút lãnh đạm với mập mạp cũng nhìn hắn tán thưởng. Mập mạp ngượng ngùng, cười nói: “Khi còn nhỏ ta đã thích là cái này cái này, bất quá chỉ bắn ra xa được hơn 2-3m. Nhưng hiện tại chúng ta nhỏ như thế này, thế là đủ lực sát thương. Hơn nữa, ta dùng kim thêu làm đạn, bắn trúng thì có thể gây thương tích nặng. Nếu có đủ tài liệu thì ta còn có thể làm ra vũ khí có lực sát thương lớn hơn nữa.”

“Thế này cũng quá tốt rồi, nhưng chỉ có kim thêu là có thể sát thương lớn thôi à? Thứ này xem như chỉ có thể dùng một lần.” Diệp Thùy đi qua xem xét cái kim thêu kia, phát hiện nó trực tiếp cắm sâu vào sách tới 2-3 cm, nếu là bắn vào người tý hon thì cũng đủ gây trọng thương.

“Kim thêu thì không cần lo, Tiểu Vi có một hộp kim thêu hơn hai mươi cái.” Mập mạp ha hả cười nói, hắn đã suy xét tới vấn đề dùng một lần. Kỳ thật lúc ở phòng hắn trên tầng 6, mập mạp đã nghĩ tới vũ khí này nhưng không có đồ làm đạn nên chỉ có thể từ bỏ.

Nguyên Tiểu Vi từ bên cạnh qua, đôi mắt đánh giá súng trong tay mập mạp. Mập mạp vẻ mặt đắc ý ôm súng đến cạnh nàng phảng phất như đang chờ khích lệ, nhưng đáng tiếc hắn thất vọng rồi —— Nguyên Tiểu Vi đột nhiên trừng mắt nói: “Hứa Hạ, đây là bút bi của ta nha? Hai ngày trước ngươi hỏi mượn ta thế mà hủy nó làm vũ khí? Nó chính cái bút là ta thích nhất !”

“A?” Mập mạp tức khắc thất thố, có chút hoảng loạn giải thích, “Là bút ngươi thích nhất sao, thực xin lỗi, ta……”

Nguyên Tiểu Vi giả bộ nhăn mặt rồi bật cười: “Đùa ngươi thôi, mà dù là đồ ta thích thì hiện tại cũng vô dụng. Ngươi rất lợi hại a, ta phải lau mắt nhìn lại ngươi luôn đó.”

Thì ra là nói giỡn a, mập mạp nhẹ nhàng thở phào, vỗ ngực can đảm nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sinh khí, bất quá nếu ngươi nói như vậy, ta còn trộm ít đồ của ngươ làm một kiện vũ khí nữa —— Lọ nước hoa nhỏ ngươi để trên tủ sách, ta đổ nước bên trong ra thay bằng nước chanh. Lúc Chùy cưỡi ở Tiểu Bạch chiến đấu có thể thừa dịp lũ mèo phun chanh nước vào chúng…… Tiểu Vi?” Mập mạp đang đắc thao thao bất tuyệt đột nhiên thấy Nguyên Tiểu Vi trầm xuống, vẻ mặt như muốn giết người.

“Lọ nước hoa đó là ta tích cóp tiền bao lâu mới mua được, dù thân thể thu nhỏ nhưng nước hoa vẫn có thể dùng…… Ngươi thế mà không nói một tiếng liền đổ đi!?” Nguyên Tiểu Vi mặt hằm hằm tức giận trừng mắt với mập mạp. Thấy mập mạp cười khan, nàng bồi thêm một câu, “Ngươi thật là quá đáng, ta không nói giỡn đâu!” Nói xong, nàng nổi giận đùng đùng quay người rời đi.

Mập mạp đáng thương quay đầu nhìn về phía Diệp Thùy xin giúp đỡ: “Chùy……”

Diệp Thùy vô tội nhìn về phía trần nhà. Ân, hắn cũng có lỗi a, chính hắn giúp mập mạp vắt nước chanh a. Mà Vương Thi Vũ cũng thở dài, nhón chân tới vỗ vai mập mạp. Cái này làm cho mập mạp biểu tình càng trở nên đáng thương……

Tiếp theo Diệp Thùy cầm lấy khẩu súng, thử xạ kích một lần. Hắn rất vừa lòng nhưng vẫn cảm giác còn thiếu gì đó: “Ta còn cần dùng thêm kéo, dao nhỏ để làm vũ khí cận chiến, phải đủ sắc bén mới tốt.”

“Thùy ca, ngươi thử dùng cái này xem.” Nguyên Tiểu Vi đột nhiên nói. Nàng quả thật là có chút sinh khí nhưng nước hoa linh tinh bây giờ cũng là chuyện nhỏ. Nàng không ấu trĩ đến mức liền nổi trận lôi đình với mập mạp. Nhiều nhất chính là có chút ấn tượng xấu. Lúc này nàng ôm trong lòng một lưỡi dao kim loại quái dị, “Thùy ca, nếu anh phải dùng vũ khí cận chiến thì có lẽ cái này sẽ phù hợp.”

Đó là một cái lưỡi dao hình thoi, một mặt sắc, không giống như lưỡi dao cạo râu, tựa hồ càng thêm dày nặng, ở giữa rỗng. Cái tạo hình này làm nó thêm phần quái dị, đối người tý hon càng thêm thích hợp, có thể cầm ở sống dao. Diệp Thùy kinh hỉ cầm đao hỏi: “Đây là gì vậy?”

“Là lưỡi dao dùng để phẫu thuật thú y. Đáng tiếc ta chỉ có lưỡi dao, không có chuôi. Nhưng chắc là có thể đồ khác làm thành chuôi đao…… Xin lỗi, vẫn luôn giấu mọi người.” Nguyên Tiểu Vi mang theo vài phần xin lỗi nói. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn che giấu con dao này. Nàng tựa hồ có chút ngượng ngùng xấu hổ. Đương nhiên Diệp Thùy có thể lý giải. Tận thế mới gặp nhau, ai biết bản chất con người tốt xấu ra sao. Đặc biệt là mập mạp còn có vẻ ưa thích nàng nên nàng luôn có chút cảnh giác. Là người ai chẳng có bí mật . Vì thế nên Diệp Thùy cũng luôn cảnh giác nàng.

Ai muốn xem dao thì vô link này https://media3.scdn.vn/img2/2017/10_29/9dv4To_simg_b5529c_250x250_maxb.png

Hiện tại nàng chủ động lấy lưỡi dao ra cũng đủ chứng minh nàng đã hoàn toàn tín nhiệm nhóm Diệp Thùy.

Mập mạp tự nhiên cũng minh bạch điểm này, vội vàng cười nói: “Tiểu Vi, mấy ngày nay ta liền vẫn luôn cảm thấy ngươi còn có cảnh giác đối với chúng ta a, như bây giờ thật tốt quá. Nhất định là do biểu hiện của ta làm ngươi thay đổi thái độ đúng không?”

“Đúng vậy.” Nguyên Tiểu Vi nghiêm túc gật đầu. Liền lúc mập mạp miệng cười , Nguyên Tiểu Vi liền tiếp tục nói, “Mấy ngày nay tuy rằng ngươi vẫn luôn quấy rầy ta, nhưng đ vẫn luôn tôn trọng ta. Tận thế mà, nếu ngươi mang ý xấu thì chắc chắn sẽ trực tiếp dùng sức mạnh. Ta chỉ là một nữ sinh thân cô thế cô, không có khả năng phản kháng các ngươi. Nhưng ngươi vẫn luôn không làm như vậy, cho nên ta cảm thấy các ngươi là người tốt đáng tin cậy.”

“……” Mập mạp liền ngây dại, còn có thể dùng sức mạnh sao?