“Bá ——”
Phòng có rèm kèo kính cửa sổ lên hơi tối. Diệp Thùy tập nhảy lấy đà, hắn bật từ đất lên bàn sách cao hơn 1m. Hắn thở hổn hển, phía trên cởi trần cuồn cuộc cơ bắp, mồ hôi nhễ nhại. Hắn khiêng một cái điện thoại di động sau lưng, thả người nhảy xuống đất. "Bộp" một tiếng, hai chân hắn tiếp đất, bụi mù mịt. Diệp Thùy hơi dừng lại một chút, rồi lại lần nữa lấy đà nhảy lên mặt bàn. Hắn cứ làm như thế mấy chục lần.
Hắn đang luyện tập. Tiểu Bạch nằm bên mép bàn, đầu cứ nhìn lên xuống theo nhịp nhảy của Diệp Thùy, cái đuôi tùy ý đung đưa. Tiểu Vũ dựa vào người Tiểu Bạch, tay chồng cằm, thỉnh thoảng nói chuyện với Tiểu Bạch. Nàng đang dạy Tiểu Bạch nói tiếng người. Bên kia, chỗ cửa sổ, mập mạp một bên cảnh giác quan sát động tĩnh bên ngoài, trong tay một bên đùa nghịch thứ gì đó —— theo hắn nói đó là vũ khí bí mật. Thỉnh thoảng hắn sẽ hâm mộ nhìn Diệp Thùy một cái, sau đó nói chuyện vài câu với Nguyển Tiểu Vi ngồi ở cách đó không xa cắt may quần áo. Bất quá phần lớn thời gian Nguyên Tiểu Vi chú ý đều đặt ở Diệp Thùy, hán tử cường tráng đúng là có lực hấp dẫn.
Từ lúc Phi Miêu Hào đến phòng này đã được bảy ngày. Đàn mèo xôn xao đã dần bình ổn. Đại Hắn vẫn ra lệnh tìm kiếm bọn họ khắp nơi nhưng tầm suất tìm kiếm đã giảm nhiều. Chắc nó đang dần từ bỏ ý định.
Pin của Phi Miêu Hào đã gần hết nên kế tiếp bọn họ phải tìm được bộ sạc pin bằng năng lượng mặt trời. May mắn chính làmấy ngày trước, khi Diệp Thùy bàn bạc với mập mạp vấn đề này thì Nguyên Tiểu Vi nói cho bọn họ một tin tốt: “Sạc pin bằng năng lượng mặt trời? Ta có một cái xách tay, ngày thường đều dùng nhưng ta để nó ở trong ô tô dưới tầng.”
Chiếc xe đó đậu ngay trước tòa nhà này, là một chiếc màu đen bình thường, không gần phòng. Theo Nguyên Tiểu Vi miêu tả, đồ sạc đặt ở bệ cửa sổ trước vô-lăng. Ánh sáng mặt trời có thể xuyên qua cửa kính chiếu đến nó. Mấy ngày qua chắc là đã tự động nạp đầy điện. Nhưng muốn đem nó về sẽ có chút khó khăn vì chỗ đó là phạm vi hoạt động của bầy mèo. Nhưng mà bộ sạc chắc chắn phải có nên Diệp Thùy chỉ có thể mạo hiểm.
Mấy ngày nay Diệp Thùy vẫn luôn luyện tập để chuẩn bị đi lấy đồ sạc. Hắn vẫn luôn nghĩ cách tôi luyện bản thân. Ví dụ như hiện tại, hắn không ngừng nhảy lên nhảy xuống từ bàn xuống đất, còn cõng thêm điện thoại di động làm phụ trọng.
Ngay từ đầu là vì khiến thể năng đạt tới cực hạn, ý đồ lần nữa tiến vào trong mộng cảnh tấm bia đá. Nhưng thực mau hắn phát hiện dù mỗi một lần chết mệt đến hôn mê nhưng cũng vô pháp mơ thấy tấm bia đá màu đỏ. Cách để tiến vào mộng cảnh tấm bia đá đỏ hiển nhiên không đơn giản như vậy.
Tuy rằng không được như ý, nhưng sau hai ngày rèn luyện, Diệp Thùy đã quen cách vận động, sử dụng sức mạnh thể năng hơn. Lực lượng cường đại không có nghĩa là có thể vận dụng sức mạnh hoàn mỹ. Ví dụ như những quán quân vô địch thể hình, đại lực sĩ chắc chắn có sức không hề yếu. Nhưng trong các môn riêng biệt như cử tạ, ném tạ thành tích bọn họ lại không xuất sắc vì thân thể có lực lượng là một chuyện, muốn phát huy 100% là một chuyện khác. Sau vài lần giao phong, Diệp Thùy đã minh bạch khiếm khuyết chính của hắn là gì.
Cho nênbây giời, Diệp Thùy rèn luyện nhiều là để tôi luyện khả năng bạo phát lực, phối hợp và phản ứng. Cường hóa thể năng giúp hắn đạt được ưu thế, nhưng muốn hoàn toàn phát huy ưu thế thì còn cần rèn luyện nhiều.
Sau vài lần nhảy nữa thì lực lượng của hắn đã hoàn toàn hao hết. Diệp Thùy để cái điện thoại hết pin kia sang một bên, nằm thở hồng hộc trên bàn. Mùi táo thơm ngọt gần đó, Nguyên Tiểu Vi đi tới chỗ hắn, đưa quả táo nói: “Thùy ca, đói bụng đi, đồ ăn đã sớm cho anh đây.”
Sau mỗi lần rèn luyện, Diệp Thùy thập phần đói khát yêu cầu bổ sung đồ ăn. Nguyên Tiểu Vi thật có tâm. Diệp Thùy gật gật đầu nhận quả táo ăn nhồm nhoàng. Hắn như vô tình nhìn thoáng qua Nguyên Tiểu Vi đang cười đứng ngoan ngoãn ở bên cạnh.
Sau việc của Đường Hạo, Diệp Thùy biết, hậu tận thế nhân tâm đáng sợ. Cho nên dù thoạt nhìn Nguyên Tiểu Vi chỉ là một nữ hài tử có chút nhu nhược nhưng Diệp Thùy vẫn không buông cảnh giác. hắn vẫn cảm giác không nhìn thấu nàng. Sinh tồn một mình sống sót hơn 20 ngày sau tận thế, người như vậy có thể nhu nhược sao? Diệp Thùy còn để ý một chút, nàng chỉ là một bac sĩ thú y, trước nàng nói qua là thuê phòng cùng người khác, lại nói cái ô tô bốn mươi vạn (~140 triệu) kia là của nàng?
Nguyên Tiểu Vi vẫn luôn đều thể hiện hạo cảm đối Diệp Thùy nhưng loại hảo cảm này là do tính thực dụng, lợi ích. Bản thân Diệp Thùy cũng không quá thích. Đương nhiên, hắn chỉ là một nam sinh có tình sử ít ỏi. Dưới tình huống này nếu mập mạp không nhất kiến chung tình với nàng thì Diệp Thùy cũng sẽ không để ý đến việc có trải nghiệm sung sướng như Đường Hạo lúc trước.
Vương Thi Vũ cưỡi Tiểu Bạch tới lại gần đây. Lát sau Tiểu Bạch đứng bên cạnh Diệp Thùy, miệng ngáp to một cái. Vương Thi Vũ đã thay quần áo mới trượt từ trên người Tiểu Bạch xuống rồii ngoan ngoãn bóp chân giúp Diệp Thùy. Tiểu nữ hài cười lên trông rất dễ thương. Thấy thế, Diệp Thùy liền bẻ chút táo cho nàng —— Táo là do Nguyên Tiểu Vi mua từ trước tận thế, tổng cộng có 7-8 quả. Qua một tháng, thời tiết lại nóng nên đa số đã hỏng, chỉ còn 1 quả ăn được. Sau một tháng trời ăn khoai lát, bánh quy, táo tươi thơm ngon tuyệt đối là mỹ vị.
Diệp Thùy vừa ăn, vừa nhìn về phía Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, ngươi học tiếng người như thế nào rồi ?”
“Meow……” Tiểu Bạch nhẹ nhàng kêu một tiếng, đôi mắt nheo lại thành một đường thẳng.
“Tiểu Bạch rất lợi hại, thực mau là có thể học được.” Là giáo viên của Tiểu Bạch-Vương Thi Vũ tỏ vẻ rất có thành tựu.
“Phải không? Vậy thì Tiểu Bạch, ngươi nói một câu cho ta nghe.” Diệp Thùy cười nói với Tiểu Bạch.
Lập tức Tiểu Bạch vô cùng nghiêm túc, ấp ủ một chút. Trước sự trông mong của Diệp Thùy, Tiểu Vũ, Nguyên Tiểu Vi, miệng nàng mở ra: “Wông……”
Diệp Thùy: “……”
Vương Thi Vũ và Nguyên Tiểu Vi cũng mở to hai mắt nhìn Tiểu Bạch.
“Meowww……” Tiểu bạch tựa hồ có chút ngượng ngùng cúi đầu. Động vật có trí tuệ cũng không có nghĩa là hoàn toàn hiểu được tiếng người. Thú cưng nuôi trong nhà thông minh thì miễn cưỡng có thể lý giải được ngôn ngữ nhân loại, loại có thể nói được tiếng người thì rất ít. Đến tận bây giời, Diệp Thùy cũng chỉ gặp qua Đại Hắc và con chó ông già có thể thuần thục nói tiếng người. Hiển nhiên muốn học nói tiếng nhân loại không hề dễ dàng, nhưng mèo học tiếng chó, chó học tiếng mèo tựa hồ dễ hơn chút…… Đương nhiên, điều thứ hai này có vẻ có điểm kỳ quái.
Nói đến đây, không biết Husky hiện tại thế nào…… DiệpThùy quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ. Hắn đã khôi phục chút thể lực. Hắn bò dậy, vỗ đầu Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, tới giúp ta tiến hành giai đoạn huấn luyện tiếp theo cái, ngươi giả làm Đại Hắc tấn công ta, ta sẽ tránh né.” Đây là để rèn luyện phản ứng và sức bật.
“Meow!” Tiểu bạch đứng dậy.
……
Husky không bị đàn mèo quần ẩu đến chết, nhưng nó bị Đại Hắc tức giận tấn công nên bị thương, bị tấu thập phần thê thảm. Ở gốc cây lựu phía Đông công viên, Husky đang nằm bẹt trong ổ, khắp người thương tích, lông tóc chật vật bất kham, loang lổ máu. Cao cẩu đắc đạo - chó ông già nằm cạnh lắng nghe nó rên rỉ oán hận.
“Ngao ô ô…… Ô ô ô……” Âm thanh nức nở, đầy nhịp điệu, đầu cao sau thấp, giống như tiểu tức phụ cực kỳ ủy khuất đang khóc lóc kể lể, đây là nó trong mấy ngày nay.
Sau buổi tối đại náo đàn mèo, sáng sớm hôm sau Husky kéo lê thân thể chồng chất vết thương trở lại ổ chó. Tất cả chó trong tiểu khu cơ hồ đều tụ lại đây, chúng nó thập phần kính nể vị hảo hán này. Nhưng thực mau, chúng liền phát hiện vị hảo hán này cũng quá dong dài. Suốt ngày than khóc cho rằng nhân loại chết rồi. Toàn bộ cẩu đều trở nên có chút đau não. Thế nên càng ngày, chó đến đây càng ít, đến bây giờ chỉ còn "cao cẩu đắc đạo "này.
“MEOW ——” từng tiếng mèo kêu bén nhọm bỗng nhiên vang lên. 7-8com mèo tiến lại đây, bộ dạng hung tàn. Có mấy con bị thương do Husky hôm trước. Bọn chúng thoạt nhìn không có hảo ý, như là muốn tới tìm Husky trả thù.
Husky hồn nhiên quên mất chính mình lúc trước dũng mãnh phi thường như thế nào. Thân thể theo bản năng lộ ra bản tính cong lại, sợ sệt nằm bẹt xuống đất.
Đúng lúc này, con chó ông già đột nhiên đứng lên, chậm rãi đi tới chắn trước mặt Husky. Hình thể nó không lớn, to hơn con mèo một chút. Hơn nữa bộ dạng nó lảo đảo lắc lư già nua hủ bại, thoạt nhìn không có khí thế gì. Nhưng dù vậy nó vẫn nhìn chằm chằm lũ mèo bằng đôi mắt to tròn, thậm chí không kêu lên một tiếng. Mấy con mèo gầm nhẹ nhưng không có một con dám lại gần. Bọn chúng cứ lườm nhau như thế vài giây rồi lũ mèo dần e sợ, chậm rãi lui về phía sau tháo chạy.
Husky suy tư nhìn chằm chằm Schnauzer. Schnauzer vẫn y nhiên như cũ, nó lại nằm cạnh Husky , lộ ra dáng vẻ mơ màng như sắp ngủ. Dù Husky không thông minh cũng phảng phất minh bạch cái gì, “Gâu gâu” hướng Schnauzer kêu hai tiếng, rúc đầu vào cạnh nó rồi lại kêu: “Ngao ô ô…… Ô ô ô……” như tiểu tức phụ khóc lóc kể lể……