“Em vừa mơ về tấm bia đá màu đỏ?” Diệp Thùy khiếp sợ nói, vội vàng truy vấn. Mập mạp và Nguyên Tiểu Vi đang bàn cắt may quần áo cũng nhìn lại đây. Nguyên Tiểu Vi không biết tấm bia đá màu đỏ là cái gì. Mập mạp do dự một chút rồi cảm thấy cũng không cần phải dấu diếm liền giải thích đơn giản một chút. Xong hai người cùng nhau đi tới chỗ Diệp Thùy.
“Đúng rồi, cảnh trong một giống hệt bức tranh mà Thùy ca ca vừa vẽ đó, có rất nhiều động vật vây quanh bốn phía. Nhưng mà mộng đó hơi kỳ quái a, tấm bia đá màu đỏ kia, nó giống như……” Tiểu nữ hài cố tìm từ ngữ thích hợp để hình dung, một lát sau rốt cuộc nàng cũng nghĩ ra: “Nó giống như đã dạy cho em rất nhiều điều, nhưng em không biết đó là gì.”
Diệp Thùy có thể lý giải cảm giác của Vương Thi Vũ bởi vì lúc ấy hắn cũng có cảm giác được tấm bia đá cường hóa. Khi tỉnh lại, hắn thấy lực lượng tăng lên nhiều. Tấm bia đá tăng phúc lực lượng cho hắn, còn Tiểu Vũ…… Diệp Thùy nhìn Vương Thi Vũ, đưa cây bút qua bảo: “Tiểu Vũ, em thử xem hiện tại lực lượng của em có mạnh hơn không?”
“Nga……” Vương Thơ Vũ vẫn không quá minh bạch chuyện gì đã xảy ra, nàng gật gật đầu, đôi tay cầm vào bút. "Đinh" một tiếng, bút rơi xuống. Tiểu nữ hài ngẩn người, không phục nhặt lên nhưng phí nửa ngày, khó khăn mới lắm nhấc được cái bút kia lên. Nàng có chút uể oải nhìn về phía Diệp Thùy. Diệp Thùy lại cầm cái bút. Nàng rầu rĩ nói: “Em không mạnh lên như Thùy ca ca ……”
“Ta cảm thấy ngươi và Tiểu Vũ đều thuộc một loại người đặc thù. Tiểu Vũ có thể cùng động vật giao lưu, có thể là thuộc diện cường hóa tinh thần ?”
Mập mạp bò lên cửa sổ, ngưng trọng nói: “Lúc trước chúng ta vẫn luôn hoài nghi Tiểu Vũ nói chuyện với Tiểu Bạch là do nàng tự ảo tưởng rả nên không có để ý ( Tiểu Vũ không cao hứng trừng mắt nhìn mập mạp một cái, mập mạp vội vàng cười xin lỗi ). Lũ mèo chỉ kêu hai tiếng nhưng Tiểu Vũ lại có thể giải thích ra rất nhiều tin tức. Ta thấy đó không phải là trực tiếp phiên dịch miêu ngữ mà như là giao lưu bằng tinh thần.” Nói xong, mập mạp nhìn về phía Vương Thi Vũ, “Tiểu Vũ, ngươi có thể miêu tả kỹ càng một chút ngươi làm như thế nào để nghe hiểu tiếng của động vật vậy?”
“Em có thể nghe hiểu chúng nó nói nha.” Vương Thơ Vũ nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ lại, “Khi Tiểu Bạch nói chuyện với em, trong tâm trí em liền sẽ xuất hiện ra nghĩa của chúng, giống như là…… thần giao cách cảm?”
“Đúng là thần giao cách cảm?” Diệp Thùy kinh ngạc rồi hắn nhìn về phía Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cũng đi tới, nàng hướng Diệp Thùy gật đầu, kêu "meow meow" hai tiếng. Đối với năng lực của Tiểu Vũ, nàng cũng biết. Khi nàng nghĩ, Tiểu Vũ không thể hiểu được ý của nàng nhưng khi nàng biểu đạt suy nghĩ trong lòng rồi kêu thành tiếng thì lập tức Tiểu Vũ có thể hiểu được. Lúc trước, lần đầu tiên thấy Tiểu Vũ nàng đã thấy thích cô bé vì nguyên nhân này.
“Nói như vậy thì ta là cường hóa thể năng?” Sau khi Tiểu Vũ xác nhận, Diệp Thùy hiểu được chút, “Sau tận thế , ta và Tiểu Vũ đều có năng lực đặc thù. Sau đó mà mơ thấy tấm bia đá thì sẽ được tăng cường năng lực?” Hắn nhìn về phía Vương Thi Vũ, “Tiểu Vũ, ngươi có cảm giác chính mình tinh thần được tăng cường không?”
Vương Thi Vũ liền suy tư, Diệp Thùy, mập mạp, Nguyên Tiểu Vi, Tiểu Bạch đều chờ mong nhìn về phía nàng. Một lát sau: “Chùy ca ca, thần giao cách cảm là gì vậy?”
“……” Diệp Thùy choáng váng một chút. Hoá ra tiểu nữ hài vừa suy tư là nghĩ chuyện đó a, mập mạp vội giải thích: “Thần giao cách cảm chính là cách em nghe, nói chuyện với động vật, em có thấy khả năng này được tăng mạnh không?”
Tiểu bạch nhân cơ hội kêu hai tiếng để thử nghiệm. Tiểu Vũ liền hào hứng nói: “Em nghe Tiểu Bạch nói rõ ràng hơn! Tiểu bạch nói Tiểu Vi tỷ tỷ thật xinh đẹp. Mập ca ca thích Vi tỷ tỷ nhưng Vi tỷ tỷ không thích hắn!”
Mập mạp lập tức liền đỏ mặt, Nguyên Tiểu Vi vô ngữ, tựa hồ cũng đỏ mặt cúi đầu. Diệp Thùy buồn cười nói sang chuyện khác: “Xem ra không sai, không lâu trước đây Tiểu Vũ quá nhiều tiếng lũ mèo và Husky là quá tải khả năng nên mới khiến em nằm mơ thấy tấm bia đỏ kia.” Diệp Thùy cũng so sánh với tình huống của hắn lúc trước, mơ hồ biết được cách mơ lại tấm bia kia. Hắn nhịn không được chờ mong, nếu có thể tiến vào trong mộng gặp tấm bia đá kia lần nữa, lực lượng của hắn sẽ tăng ít nhiều đi?
Tiếp theo, Diệp Thùy lại nghĩ một việc lạ khác: “ Sau tận thế ta được cường hóa thể năng nên thời gian hôn mê lâu hơn những người khác rất nhiều, Tiểu Vũ thì sao?”
“ Thời gian Tiểu Vũ hôn mê chắc cũng khá dài.” Mập mạp cau mày nói, “ Nhà Tiểu Vũ ở tầng 4, phòng Đường Hạo cũng ở tầng 4. Sau khi tận thế phát sinh, Đường hạo rời phòng đi tìm những người sống sót khác. Ngay lúc đó Tiểu Vũ đang ở trước cửa nhà nàng, nhưng Đường Hạo lại không có mang Tiểu Vũ đi. Lúc ta đi từ trên tầng xuống chỗ tầng 4 lại thấy Tiểu Vũ ngồi xổm trong góc khóc. Hiện tại suy nghĩ một chút, lúc Đường Hạo đi ở tầng 4 thấy Tiểu Vũ vẫn còn đang hôn mê nên hắn không quản nàng. Nếu lúc ấy Tiểu Vũ tỉnh, dù Đường Hạo có ích kỷ như thế nào thì không thể bỏ mặc một đứa trẻ đang khóc lóc. Nên lúc ta đi xuống thì Tiểu Vũ vừa mới tỉnh. Lúc ấy ta cũng thấy kỳ quái, nhưng gặp lũ mèo ăn thịt người nên quên mất không hỏi Tiểu Vũ.”
“Em vừa tỉnh lại không lâu liền gặp mập ca ca.” Tiểu Vũ xác nhận nói.
“Vậy suy ra, thời gian hôn mê của Tiểu Vũ ngắn hơn ta một chút mà so người bình thường thì hơn nhiều. Có thể do cường hóa thể năng khác cường hóa tinh thần.” Diệp Thùy gật đầu, nhưng hắn vẫn có vài điều chưa không minh bạch: “Đại Hắc từng nói qua với ta, xung quanh chỗ này không có ai giống ta. Nhưng hiện tại chúng ta biết sau tận thế không chỉ có ta là trở lên đặc thù, chỉ là ở nhà này chỉ có ta Tiểu Vũ, quanh đây có hơn trăm, nghìn người nhưng cố tình chỉ có hai người ở cùng chung cư xảy ra cường hóa, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?”
“ Lúc trước ngươi và Tiểu Vũ từng có tiếp xúc gì không?” Nguyên Tiểu Vi mở miệng nói.
Diệp Thùy lắc đầu: “Ta ở chỗ này hơn nửa năm, ta thấy qua Tiểu Vũ nhưng chưa từng nói chuyện, còn không có tiếp xúc gì.” Nói như vậy, hắn nhìn về phía Vương Thi Vũ. Vương Thi Vũ cũng lắc đầu, ý bảo chính mình cũng không từng tiếp xúc với Diệp Thùy. Cuối cùng Diệp Thùy chỉ có thể kết luận, “Như vậy xem ra thật sự chỉ là trùng hợp?”
“Xem ra trước mắt chỉ có thể coi như trùng hợp.” Mập mạp gật đầu, hắn dùng chính mình làm tham chiếu, “Lúc trước ta vẫn luôn chú ý quá Tiểu Vũ, bất quá ta không có phát sinh cường hóa.”
“Ngươi chú ý Tiểu Vũ?” Diệp Thùy kỳ quái nhìn mập mạp.
“Đó là đương nhiên, Tiểu Vũ chính là tiểu lol đáng yêu nhất chung cư chúng ta a, ta còn trộm……” Nói tới đây hắn bỗng nhiên dừng lại, phát hiện Diệp Thùy, Nguyên Tiểu Vi đang kỳ quái nhìn hắn, cả Tiểu Vũ và Tiểu Bạch cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn. Mập mạp hận không thể trực tiếp đấm vỡ mồm mình một cái, vội vàng nói sang chuyện khác, hắn chỉ chỉ hình Diệp Thùy vừa vẽ nói: “ Từ này bức họa này ta có chút phát hiện.”
“Ngươi phát hiện cái gì?” Diệp Thùy bên này quả nhiên bị dời lực chú ý.
“Tấm bia đá màu đỏ ở giữa, tất cả những loài động vật khác trên cơ bản đều dựa theo hình thể lớn nhỏ xếp hàng, ta nghĩ nó có một hàm ý nào đó.” Mập mạp may mắn dời đi lực chú ý thành công. Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói ra suy luận của mình: “Ta nghĩ là nó đã xóa bỏ hoàn toàn hệ sinh thái cũ của Trái Đất. Sở dĩ nhân loại là bá chủ địa cầu bởi vì nhân loại có trí tuệ. Hiện tại tấm bia đá làm tất cả động vật đều mở ra trí tuệ. Như vậy hệ sinh thái cân bằng vốn có của Địa Cầu liền bị phá vỡ. Lấy tiền đề ngang hàng ở trí tuệ, lực lượng thân thể cường đại sẽ là nhân tố quyết định. Cho nên động vật càng lớn sẽ càng đứng ở gần đỉnh tân tháp sinh thái. Ví dụ như con cá voi gần nhất tấm bia đá. Có khả năng hiện tại chúng nó chính là sinh vật mạnh nhất địa cầu. Mà nhân loại, đã bị sau cả chó mèo —— đương nhiên, đây chỉ là theo lực lượng cơ thể, nếu tính theo phương diện số lượng thì chưa chắc.”
Diệp Thùy thừa nhận mập mạp nói có lý. Mà nói như vậy thì cường hóa thể năng của hắn trên thực tế rất hữu dụng, nhưng hắn có chút lo lắng: “Không biết chỉ có cường hóa thể năng và cường hóa tinh thần hay còn nhiều loại khác nữa, hơn nữa, ngoại trừ nhân loại, động vật khác cũng có thể cường hóa hay không?”
Vấn đề này làm mập mạp và Nguyên Tiểu Vi đều có chút lo lắng, mà Diệp Thùy không biết vì cái gì mà theo bản năng nghĩ tới con Schnauzer( chó ông già) lúc trước. Không khí nhất thời trở lên trầm trọng. Cuối cùng vẫn là Nguyên Tiểu Vi đánh vỡ trầm mặc, nàng lấy cái quần đang cầm trong tay nói: “Đây là đồ ta vừa mới làm xong, Thùy ca ngươi mặc thử đi.”
“Nhanh vậy?” Diệp Thùy sửng sốt.
“Hiện tại chúng ta bé như thế này, làm quần áo đâu có phiền toái như trước. Tuy ta có kim may nhưng vô pháp sử dụng, chủ yếu là dùng keo gắn lại nên làm rất đơn giản.” Nguyên Tiểu Vi cười nói, đem quần đưa cho Diệp Thùy.
Khi Diệp Thùy ôm quần chuẩn bị đi thay, hắn nghe thấy Vương Thi Vũ nũng nịu nói với Nguyên Tiểu Vi rằng mình cũng muốn có quần áo mới. Nguyên Tiểu Vi cười đáp ứng, mập mạp cũng muốn có nên tiểu loli tranh với mập mạp xem ai có quần áo trước……
Cởi bộ quần áo đã rách tung téo trên người ra, Diệp Thùy xem xét thương tích một chút. Từ khi gặp Đại Hắc, hắn đã liên tiếp trải qua vài tràng chiến đấu, trên người bị không ít thương tích. Nhưng lúc này hắn đánh giá thân thể, tuy rằng có chút đau nhức nhưng da lại trơn bóng không thương tích? Thậm chí hắn còn phát hiện thân thể của mình cường tráng không ít.
“ Xem ra cường hóa thể năng không phải là khôi phục nguyên bản lực lượng, mà là trên cơ sở thân thể tý hon mà tăng cường. Khả năng hồi phục cũng đại tăng —— xem ra cường hóa thể năng không chỉ đơn giản là tăng cường lực lượng cùng thể chất a, không biết về sau có thể đạt đươc khả năng mói không……” Diệp Thùy thầm nghĩ, cởi trần bước ra khỏi góc thay đồ.
Mập mạp nhìn Diệp Thùy đầu tiên, hắn trợn mắt há hốc mồm: “Vkl, Chùy, sao ngươi cơ bắp vậy? Nửa tháng trước ngươi có như vậy đâu……”
“Này hẳn là do cường hóa thể năng đi?” Diệp Thùy cười giải thích.
Mập mạp tỏ vẻ mặt hâm mộ, nghĩ thầm nếu mình là cũng có thì tốt rồi. Khi hắn quay đầu nhìn Nguyên Tiểu Vi khi, liền rầu rĩ: Cái nữ hài này nhìn như dán mắt vào Diệp Thùy, nữ nhân tựa hồ không có sức chống cự với cảnh này a……
“Kỳ thật ta cũng có cơ bắp.” Vì thế mập mạp không cao hứng, trầm giọng nói. Khi Nguyên Tiểu Vi liếc về phía hắn- mỡ lòi ra cả quần áo- mập mạp lại không tự tin nói, “Chỉ là không quá rõ, bị mỡ che đi thôi……”