Nguyên Tiểu Vi ngủ trong phòng khi tận thế đến. Sau khi ngủ dậy, nàng phát hiện chính mình đã biến thành người tý hon. Sau khi kinh hoảng thất thố, cô nương thoạt nhìn nhu nhược này đã nhanh chóng kiên cường lên. Nơi này là phòng ngủ của nàng, cửa phòng đã đóng, trên cửa sổ không có trang bị hàng rào, nhưng cửa sổ cũng đóng chặt, vì cẩn thận —— hoặc nói thẳng là nhát gan —— Nàng không có cố thoát ra khỏi phòng như những người sống sót khác. Hóa ra đó lại là lựa chọn chính xác, mấy ngày sau, nàng thấy vài con chó mèo phát sinh biến hóa cũng như những người sống sót bị bắt, giết.
Nàng có tính thích ăn vặt nên trong phòng luôn có đồ ăn. Chỗ đồ đó giúp nàng sống sót từ khi tận thế đến giờ.
“Nhưng mà cứ ở lì trong phòng chờ cũng không phải biện pháp tốt, đồ ăn sớm muộn cũng sẽ hết. Nếu tối hôm không qua gặp các ngươi, ta đã chuẩn bị thử ra ngoài.”
Giải thích đơn giản tình huống của bản thân xong, Nguyên Tiểu Vi vỗ ngực thở nhẹ, nói vẻ ngưỡng mỗ với Diệp Thùy và mập mạp: “ May là các ngươi có biện pháp, cái trực thăng điều khiển từ xa đó thật là lợi hại!”
Diệp Thùy vẫn đứng trước chỗ khe hở bức màn quan sát động tĩnh bên ngoài, nghe Nguyên Tiểu Vi nói, định nói Phi Miêu Hào là do mập mạp cải tạo. Kết quả mập mạp đã gấp không chờ nổi đứng dậy, vẻ mặt “Ngươi khen như vậy làm ta ngượng ngùng a, bất quá ta thật cao hứng”, duỗi tay vỗ Phi Miêu Hào: “Chỉ là sở thích của tôi vừa lúc tận thế có ít công dụng thôi.”
Diệp Thùy có chút quái dị nhìn về phía mập mạp. Mập mạp còn hướng Diệp Thùy nháy mắt vài cái. Diệp Thùy suy đoán ý hắn là: “Ta đang yêu.” Ân, tình yêu trạch nam tới thật tình cờ……
“Ngươi thật lợi hại a!” Nguyên Tiểu Vi ngạc nhiên. Sau đó không đợi mập mạp khoe khoang một chút, nàng lại nhìn về phía Diệp Thùy, “Bất quá vẫn Diệp Thùy vẫn lợi hại hơn, sức ngươi thật khỏe. Cái cửa sổ này ta mở phải mất hơn nửa ngày, còn phải đổ ít tinh dầu bôi trơn thì mới kéo được, ngươi một người đã kéo được.”
Diệp Thùy cũng đã nói tên của mình và mập mạp, Vương Thi Vũ, Tiểu Bạch cho Nguyên Tiểu Vi .
“Ân, sức của ta đúng là khá lớn……” Diệp Thùy nói bâng quơ, khi nhìn về phía mập mạp thì thấy hắn lộ vẻ sốt ruột kiểu "người anh em, trợ giúp ta tán gái đi" ? Diệp Thùy suýt trợn trắng mắt, sao lại trách ta? Lúc này, Tiểu Bạch đang mơ màng sắp ngủ đột nhiên vểnh tai, cảnh giác nhìn về phía ngoài cửa sổ. Diệp Thùy vội vàng ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, sau đó cẩn thận nhìn qua bức màn ra bên ngoài.
Trong nắng sớm, một con mèo xuất hiện ở chỗ cửa sổ, một con mèo mướp. Đôi mắt màu lam của nó nhìn vào trong phòng, đầu kề sát ở cửa kính. Nhóm Diệp Thùy phảng phất như nín thở, không dám cử động. Không biết bao lâu, nó kêu một tiếng rồi leo theo ống nước trên tường bò xuống. Diệp Thùy ló đầu ra thì thấy con mèo kia quét đuôi một cái rồi rời đi.
“Nó nói trên cửa sổ có mùi khó ngửi, rất chua.” Vương Thi Vũ tựa hồ bị tiếng mèo kêu đánh thức, một bên xoa mắt, một bên giải thích tiếng của con mèo kia.
“Là ta đã đổ nước chanh ở trên cửa sổ.” Nguyên Tiểu Vi có chút kinh ngạc nhìn Vương Thi Vũ nói: “Mấy ngày nay ta sợ, lo lắng mèo sẽ vào đây nên trộm đổ ít nước chanh ở cửa kính, nghe nói mèo ghét nhất mùi này. Chắc vừa rồi con mèo kia ngửi thấy mùi nên kiểm tra sơ qua rồi rời đi.” Vừa nói chuyện, Nguyên Tiểu Vi vừa chỉ quả chanh hơi khô có vài vết cắt để ở cạnh cửa sổ. Sau đó nàng nhìn Vương Thi Vũ ngạc nhiên nói: “Em nghe hiểu được tiếng mèo?”
Vương Thơ Vũ dù sao cũng là trẻ con, không có cảnh giác như Diệp Thùy, lập tức liền đắc ý gật gật đầu: “Đương nhiên, em còn có thể nghe hiểu được tiếng chó nữa.”
Nguyên Tiểu Vi lại kinh ngạc nhìn Diệp Thùy. Diệp Thùy bất đắc dĩ nhìn mập mạp một cái.
Nguyên Tiểu Vi thấy Diệp Thùy một người dễ dàng mở cửa sổ, Tiểu Vũ vừa mới phiên dịch miêu ngữ. Hắn đành ra hiệu bảo mập mạp nói thật. Vì thế mập mạp lập tức liền đắc ý nói với Nguyên Tiểu Vi: “Sau tận thế, Chùy bảo lưu một bộ phận lực lượng, thể chất so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, Tiểu Vũ có thể cùng giao lưu động vật, chúng ta đều không phải người thường.”
“Vậy ngươi có khả năng gì?” Nguyên Tiểu Vi mở to mắt, mong chờ nhìn mập mạp.
Mập mạp: “…… Sửa chữa đồ chơi có tính không?”
Nhìn mập mạp quẫn bách, Diệp Thùy giúp hắn giải vây, nói với Nguyên Tiểu Vi: “ Thì ra mèo ghét mùi chanh, ngươi hiểu biết thật nhiều đó.”
“Đó là đương nhiên rồi, bởi vì ta là bác sĩ thú y mà.” Nguyên Tiểu Vi cười tự giới thiệu. Dừng một chút, nàng nhìn Diệp Thùy nói: “Tôi nghĩ rằng hiểu biết về động vật của ta có thể trợ giúp cho các bạn .” Nói như vậy hiển nhiên là muốn gia nhập nhóm Diệp Thùy. Trực giác của nàng cho rằng Diệp Thùy chính là lãnh đạo của tiểu đội này.
“Ngươi là bác sĩ thú y, thế thì tốt quá rồi.” Diệp Thùy kinh hỉ nói. Khả năng của Nguyên Tiểu Vi rất có ích. Đề nghị gia nhập của nàng đương nhiên Diệp Thùy sẽ không cự tuyệt. Chỉ là khi nhìn về phía mập mạp, hắn thấy mập mạp uể oải. Nguyên Tiểu Vi đúng là một nữ hài xinh đẹp nhưng Diệp Thùy không đến mức nhất kiến chung tình gì đó. Hoàn cảnh hiện tại khiến hắn không có tâm tình như mập mạp để suy xét loại chuyện kia……
Phải tạo đề tài gì đó cho hai người ý nói chuyện với nhau a, vì thế Diệp Thùy liền nhìn về cái váy dài của Nguyên Tiểu Vi, cười nói: “Tiểu Vi, ân, ngươi không ngại ta gọi ngươi như vậy chứ?" Nguyên Tiểu Vi cười gật đầu." Quần áo trên người của ngươi mua ở đâu vậy? Là tự tay làm ra sao?”
Tức khắc, mập mạp liền phấn chấn tinh thần lên, nhìn Diệp Thùy với ánh mắt “Đúng là anh em tốt”, sau đó liền chuẩn bị nói chuyện cùng Nguyên Tiểu Vi, nhưng kết quả nàng lại sửng sốt một chút: “ Mua ? Mua gì? Quần áo của ta là tự làm nha. Bình thường ta thích làm đồ handmade cho nên ta mất hai ngày tự làm cho mình bộ quần áo này.”
Mập mạp vừa tươi cười lại cứng đờ. Diệp Thùy chuẩn bị an ủi hắn thì Nguyên Tiểu Vi lại thêm một đòn trí mạng: “Thùy ca, nếu không chê thì để ta giúp ngươi làm một bộ quần áo đi? Đồ của ngươi đã rách hỏng hết rồi.” Nàng bắt đầu gọi Diệp Thùy là Thùy ca.
“ À, hảo a.” Đồ của Diệp Thùy đúng là đã rách tung toé, sớm đã nhìn không ra nguyên dạng ban đầu. Hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt quần áo mới. Nguyên Tiểu Vi thấy thế liền cười tươi rồi bận rộn đi chuẩn bị. Nhìn nàng cẩn thận bò từ cửa sổ đến bàn. Khi Diệp Thùy lại thì thấy khuôn mặt béo phì của mập mạp suýt rới nước mặt, trông vô cùng đáng thương, nói: “Ta cũng muốn có quần áo mới……”
Khụ khụ…… Diệp Thùy đẩy đẩy mập mạp: “Thế ngươi còn đứng ở đây làm gì, qua nói với nàng đi a, chẳng lẽ đợi nàng chủ động hỏi ngươi?”
“Nga……” Mập mạp bừng tỉnh, vội vàng chạy nhanh như chớp tới chỗ Nguyên Tiểu Vi. Lúc trượt từ cửa sổ xuống còn không cẩn thận té một cái. Nhìn mập mạp vụng về bắt chuyện với Nguyên Tiểu Vi mà nàng chỉ lễ phép mỉm cười, Diệp Thùy âm thầm đổ mồ hôi vì mập mạp.
Hắn nghĩ đến chính sự, muốn hỏi vừa hỏi Vương Thi Vũ về năng lực của cô bé nhưng nhìn thấy nàng vô cùng mệt mỏi nằm ở trên người Tiểu Bạch, đôi mắt díu lại. Vì thế Diệp Thùy đành thôi, lăn lộn cả buổi tối đủ mệt muốn chết rồi, cô bé ngủ một giấc đã. Kế tiếp Diệp Thùy không dám buông lỏng cảnh giác, tiếp tục quan sát bên ngoài qua kẽ hở của bức màn.
Tối hôm qua, ban đầu họ vốn định bay về phía mái nhà. Trương Thiến thấy được hướng bọn họ đi, không biết nàng ta có nói cho Đại Hắc hay không. Hiện tại rất nhiều đang tìm kiếm trên mái nhà. Những phòng khác trong tiểu khu thì kiểm tra sơ sài hơn. Hắn cứ quan sát như vậy hơn hai ba tiếng đồng hồ, tinh thần hắn mới chậm rãi thả lỏng. Lúc này Diệp Thùy cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhìn thoáng qua Tiểu Vũ đang thoải mái nằm ngủ trên Tiểu Bạch, hắn cũng có cảm giác muốn ngủ một giấc. Nhưng hắn lại nghĩ tới một việc khác, liền cố lấy tinh thần hỏi Nguyên tiểu Vi một cái bút bi và notebook rồi cố gắng nhớ lại cảnh trong mộng kia vẽ ra.
Hiện tại hồi tưởng lại, cảnh đó có rất nhiều chỗ đặc thù. Mỗi loại động vật tựa hồ đều chỉ có một, bao gồm Diệp Thùy đại biểu nhân loại. Hơn nữa, vị trí loài cũng có chút quy luật, càng gần chỗ bia đá, động vật hình thể càng lớn. Bởi vì Diệp Thùy có ấn tượng sâu sắc bên cạnh tấm bia đá là một con cá voi cực lớn.
Mà đứng trước Diệp Thùy có chó, mèo, đều không phải là là Đại Hắc hay Husky. Chúng nó như là một biểu tượng cho giống loài. Ký ức của Diệp Thùy thực rõ ràng, nhưng vô pháp miêu tả kỹ càng tỉ mỉ hai hình tượng động vật đặc thù. Chỉ có thể xác minh chúng đại biểu cho cái gì. Từ điều này suy ra, trong mộng Diệp Thùy cũng không chỉ là mình hắn, thân ảnh đó đại biểu cho cả nhân loại. Sau đó, ngoại trừ chó mèo, đứng trước hắn còn có……
“Chùy ca ca, chỗ này là con thỏ, nơi này là gà trống, đây…… Nga, là một con khỉ!” Không biết Vương Thi Vũ dậy lúc nào, cô bé tiến đến chỗ Diệp Thùy đang ngồi trầm tư, đột nhiên chỉ tay vào bức tranh kia nói.
Lúc Diệp Thùy nhìn sang, nàng chớp chớp đôi mắt to tròn đáng yêu rồi cười tươi: “Chùy ca ca, làm sao ca ca biết giấc mơ em vừa mơ vậy?"