Phi Miêu Hào chậm rãi bay về phía mái nhà. Diệp Thùy tắt đèn trong cabin đi. Sắp tới bình minh, hy vọng lũ mèo sẽ không chú ý tới chuyển động của Phi Miêu Hào. Tâm tình Diệp Thùy có chút phức tạp, nhìn chằm chằm về phía mái nhà toàn rác và lá cây, tìm chỗ hạ cánh.
Ngay lúc này, có ánh sáng lập loè trong tầm nhìn của hắn, đến từ cửa sổ của toàn nhà cao tầng bên cạnh. Diệp Thùy có thể xác định đó không phải là ánh sáng phản quang từ mắt động vật mà là ánh sáng nhân tạo! Tòa nhà đối diện có người sống sót, đang ra ám hiệu cho bọn họ!
Hơn nửa tháng trước, Diệp Thùy vẫn luôn dùng kính viễn vọng quan sát khu này, nhưng chỗ tòa nhà đang có tín hiệu kia thì vướng vào góc chết, làm hắn không phát hiện ra. Hắn lập tức liền vỗ vai mập mạp, chỉ hướng tòa nhà kia: “Bay ra hướng đó đi!”
Mập mạp sửng sốt một chút rồi không do dự, điều khiển Phi Miêu Hào bay theo hướng Diệp Thùy chỉ. Tiếng cánh quạt “Ong ong ong” bị tiếng lũ mèo kêu áp lại, trong lúc nhất thời cũng không có con mèo nào chú ý tới Phi Miêu Hào đang ở dần bay ra xa. Nhìn qua lớp kính nhựa, Diệp Thùy mơ hồ thấy lũ mèo điên cuồng xông vào tòa nhà như thủy triều. Trước tòa nhà, Đại Hắc đã phẫn nộ tới cực hạn, tiếng của nó kêu càng thêm dữ dội và hung tàn.
Vương Thi Vũ ôm chặt tay Diệp Thùy, phảng phất bị dọa sợ, trong miệng run run nói: “Nó đang ra lệnh cho lũ mèo leo lên tường, cho dù chết cũng phải leo lên, đem nhân loại giết chết hết……” Tiếng của cô bé không ngớt sợ hãi. Diệp Thùy xoa đầu Vương Thi Vũ đầu. Hắn nhìn chằm chằm tòa nhà trong đêm tối, từng con mèo không sợ chết leo lên, có con không cẩn thận rơi xuống trúng con khác. Nhiều con lăn lộn dưới đất, tiếng mèo kêu hung tợn nhưng cũng pha lẫn bi thương thảm thiết. Từng đôi mắt sáng ngời phảng phất như nhiễm huyết sắc. Lũ mèo vì tấn công tòa nhà mà bất chấp mọi hậu quả.
Chúng nó cứ điên cuồng leo lên, cuối cùng cũng tới chỗ tầng sáu, mấy con bị đinh rải trên cửa sổ thượng đâm thương chân ngã xuống. Sau đó, trong đêm tối, một con mèo không rõ có phải là Đại Hắc hay không quét sạch đống đinh, nó đứng ở bệ cửa sổ điên cuồng oanh kích cửa kính. Lát sau, " Xoảng" một tiếng, kính vỡ vụn, lũ mèo bắt đầu điên cuồng lao vào phòng.
Tiếng kêu bén nhọn thảm thiết của Trường Thiến như mơ hồ truyền vào tai Diệp Thùy. Cơ hồ, hắn có thể tưởng tượng ra bộ dạng kinh hoảng thất thố của nữ nhân này khi với lũ mèo. Một khắc sau, tiếng Trương Thiến đột nhiên mất. Có lẽ là bị Đại Hắc trực tiếp dùng miêu trảo đánh thành thịt nát, hoặc là bị con mèo nào đó tùy ý nuốt, cắn rớt đầu…… Nếu lúc trước bọn họ để nhóm Diệp Thùy đi vào, dù bị lũ mèo phát hiện tấn công như thế thì cũng có thể kịp thời dùng Phi Miêu Hào bay ra chỗ khác, ít nhất sẽ có một đường sinh cơ. Nhưng hiện tại họ chỉ có thể biến thành lương thực của lũ mèo, còn chẳng có cơ hội sống sót.
Hành vi đê tiện của Đường hạo, Trương Thiến, Đại Hắc đã từng nói với hắn. Điều này khiến hắn càng minh bạch, ở tận thế, nhân loại quá nhỏ bé!
“May mà lúc trước chúng ta không vào phòng……” Mập mạp đang chuyên tâm điều khiển Phi Miêu Hào thấp giọng cảm thán rồi không nói gì nữa. Họ dù bị đám Đường Hạo, tức giận có. Nhưng trong nháy mắt, phòng bị lũ mèo tập kích, họ lại có cảm giác khác, không phải thương hại, mà là bi ai.
Trong lòng tư vị quái dị, Diệp Thùy thở dài rồi thôi để ý việc đó. Hắn nhìn về ra ngoài, tìm kiếm căn phòng lúc trước thấy ánh sang. Trong bóng tối, tầm nhìn toàn một mảnh mơ hồ nhưng Diệp Thùy vẫn phát hiện ra, hắn chỉ vào một cửa sổ: “ Ở đó! Ta vừa mới nhìn thấy có ánh đèn lập lòe, hẳn là còn có người sống sót!”
Phi Miêu Hào dần tiến lại gần, Diệp Thùy cũng thấy rõ ràng, đó là cửa sổ ở tầng 2, không có gắn rào chắn , một thân ảnh nho nhỏ đang dùng sức mở cửa sổ, khi người ấy cảm giác được Phi Miêu Hào đến gần thì ngừng lại, hơi hoảng sợ nhìn qua.
Diệp Thùy thả người nhảy xuống, tùy ý đem cửa sổ đẩy ra. Hắn chờ Phi Miêu Hào bay vào phòng, quay ra nhìn người kia.
Đó là một nữ tử đang thở hồn hộc vì lúc trước cố đẩy cửa sổ, tựa hồ đang nhìn Diệp Thùy nhưng trong tối nhìn không rõ. Diệp Thùy nói: “Cảm ơn, cô cứ đứng đấy đi, tôi đi đóng cửa sổ cho.”
Nữ hài kia tựa hồ gật đầu, lui lại vào phòng. Khi nhìn thấy Diệp Thùy một lần nữa đóng cửa sổ dễ như trở bàn tay, nàng thốt lên: “ Sức của ngươi thật lớn a!” Giọng nói dịu dàng mà thanh thúy.
Diệp Thùy cười cười, lúc này mới ý thức bốn phía đều đen nhánh một mảnh, nữ tử kia không nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Bất quá việc sức lực đại kia cũng khá khó giải thích nên hắn không nói gì thêm, quay mắt nhìn quanh phòng. Bên kia Phi Miêu Hào đã hạ cánh, Tiểu Bạch yên lặng tiến lại gần đây, đôi mắt lập loè ánh sáng lam nhạt. Nữ hài vừa thở phào vội vàng bưng kín miệng trốn ra sau Diệp Thùy. Diệp Thùy an ủi nói: “Đừng sợ, nàng cùng lũ mèo bên ngoài không giống nhau.”
Vương Thơ Vũ và mập mạp nhảy xuống khỏi cabin, đi đến bên cạnh Tiểu Bạch rồi vội vàng chạy ra chỗ cửa sổ quan sát toàn nhà bên kia. Diệp Thùy để ý sau cửa sổ có bức màn dày nặng, liền cùng vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Bạch, mập mạp, Tiểu Vũ và nữ hài kia, bảo bọn họ né ra rồi đem bức màn kéo lên.
Tuy rằng có bức màn ngăn cách nhưng Diệp Thùy vẫn không dám mạo hiểm mở đèn của Phi Miêu Hào. Trong đêm đen, tiếng mèo kêu thảm thiết, gào rống vẫn không ngừng truyền tới làm kinh sợ nhân tâm. Bất quá, may mắn là chúng nó không chú ý sang bên này.
Tạm thời thở nhẹ, Diệp Thùy hạ giọng hỏi nữ hài kia: “Nơi này chỉ còn một mình cô?”
Nữ hài đứng cạnh Diệp Thùy, nhỏ giọng trả lời: “Nơi này chỉ còn một mình tôi, tôi còn tưởng người trong khu này đều bị bắt hết rồi, chuyện gì đã xảy ra với mấy người vậy?” Nói xong, nàng tựa hồ nhìn về phía Tiểu Bạch đang an tĩnh ngồi xổm một bên, hiển nhiên không rõ vì sao con mèo này lại đi với đám Diệp Thùy.
“Cũng không phải tất cả động vật đều bắt đầu tấn công nhân loại, luôn có một ít ngoại lệ……” Diệp Thùy giải thích, trong lòng nghĩ tới Husky, không biết Husky hiện tại thế nào. Đại Hắc đã bắt đầu dẫn đàn mèo tấn công, Husky bên kia chắc đã....không biết nó có bị thương nặng hay không……Con chó ngốc này!
“Thì ra là như thế……” Nữ hài kia thấp thở dài.
“Vừa rồi cảm ơn ngươi, nếu không phải thấy ánh sáng bên này, nói không chừng chúng ta sẽ bị lũ mèo bắt được.” Mập mạp nói. Tuy rằng xung quanh tối thui nhưng Diệp Thùy vẫn cảm giác hắn cnói chuyện với nữ hài này tựa hồ hơi khẩn trương. Không phảivì đối mặt với nguy hiểm, mà là mang theo vài phần thẹn thùng khẩn trương —— Dù ở tận thế nhưng cũng vô pháp thay đổi bản tính trạch nam a.
“Ánh? Ánh đèn?” Nữ hài lại sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng giải thích: “ Lúc ấy ta nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liền đốt một que diêm nhưng sợ bị phát hiện nên vội vàng dập tắt…… Sau lại thấy đến các ngươi bay qua đay nên ta mới vội vàng mở cửa sổ……”
Nguyên lai từ đầu cũng không phải là muốn cứu bọn họ a. Nhưng cũng phải, khoảng cách xa như vậy chắc nàng cũng không thấy rõ. Nhất thời, Diệp Thùy có chút vô ngữ, bất quá lát sau hắn vẫn nói: “Dù sao cũng cảm ơn ngươi.” Mặc kệ như thế nào, cuối cùng vẫn là nhờ nữ hài nên bọn họ mới có thể kịp thời tìm được nơi trú ẩn. Tiểu khu này nhiều phòng nhưng nhưng đại đa số cửa sổ đều đóng chặt, hơn nữa còn trang bị rào chắn. Cứ thế thì còn lâu bọn họ mới tìm được chỗ ẩn náu.
Kế tiếp không có ai nói nữa. Diệp Thùy nhìn ra bên ngoài, trời cuối cùng cũng dần sáng, nắng sớm chậm rãi buông xuống. Tuy khoảng cách rất xa, lấy tầm nhìn của người tý hon thì không thể thấy rõ tình hình bên kia nhưng mơ hồ có thể phán đoán ra.
Không ít mèo ngã từ tần cao xuống, một ít chết ngay tại chỗ, có thể nói lũ mèo đã tổn thất nghiêm trọng. Mà Đại Hắc liên tiếp rít gào càng thể hiện sự tức giận của nó khi không tìm thấy Diệp Thùy. Nó leo xuống, tuyên bố mệnh lệnh gì đó, từng con mèo vội vàng tản ra tứ phía tìm tung tích Diệp Thùy.
Ánh nắng ban mai khuyên qua lớp màn chiếu vào phòng. Diệp Thùy quay đầu nhìn về phía sau. Tiểu Bạch vô lực ghé vào bàn cạnh cửa sổ, mập mạp ôm Tiểu Vũ đang ngủ dựa vào người nàng, mà mập mạp thì có chút ngốc nhìn nữ hài đã cứu họ. Diệp Thùy cũng lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ nữ hài này .
Thoạt nhìn nàng xấp xỉ tuổi Diệp Thùy, mập mạp, 23~24 tuổi, diện mạo điềm mỹ ôn nhu, tóc dài buộc đuôi ngựa. Trên người nàng không mặc lôi thôi như người khác, mà mặc một bộ váy dài đơn giản, có lẽ nàng cũng thích làm đồ búp bê giống mập mạp?
“Các ngươi hảo, ta tên là Nguyên Tiểu Vi.” Nữ hài có chút rụt rè mỉm cười tự giới thiệu.