Chương 29: Độc nhất nhân tâm

“Một mình ta đợi ngươi ở bụi cỏ suốt hai ngày liền. Ngươi làm ta sợ muốn chết, còn tưởng ngươi bị con Husky kia ăn luôn, thiếu chút nữa thì ta liều mình qua đi cứu người. Đang lúc ta đang suy tính thì nghe thấy bên kia truyền ra tới động tĩnh, ta đành khởi động Phi Miêu Hào thì thấy Tiểu Bạch chở Tiểu Vũ xông đến.”

Trong cabin Phi Miêu Hào khoang, mập mạp một bên vừa thao tác điều khiển bay về phía tầng sáu, một bên quay đầu nhìn Diệp Thùy vừa mới leo vào khoang, trên mặt không ngớt kinh hỷ, lần này xem như thành công mĩ mãn: “ Làm thế nào mà ngươi thoát khỏi con Husky kia ? Ta vừa mới nghe được tiếng chó sửa thì phải?”

“Con Husky kia……” Diệp Thùy ngồi xổm trong cabin gặm bánh quy. Mỗi lần hoạt động kịch liệt xong sẽ khiến hắn mệt mỏi cực độ, cần nhiều đồ ăn bổ sung. Vương Thi Vũ ngồi bên cạnh hắn, trong tay ôm một khối chocolate to, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Diệp Thùy. Diệp Thùy ăn ngồm ngoàng rồi nói: “ Con Husky kia kỳ thật không tồi, tuy hơi ngốc với nhát nhưng thời khắc mấu chốt vẫn có nghĩa khí. Ta tranh thủ lúc nó ngủ trốn đi, nó đến chỗ lũ mèo chắc là tưởng ta bị chúng bắt đi, cho nên mới đến đại náo.”

Nói như vậy nhưng hắn cũng có chút lo lắng, nhìn từ cabin hướng ra chỗ lãnh địa của lũ mèo. Nơi đó vẫn tối tăm, mơ hồ có thể nhìn thấy những đốm sáng lập lòe. Tiếng Đại Hắc và Husky rống giận cùng với tiếng hỗn chiến của lũ mèo. Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng thảm cảnh nơi đó.

“Chùy ca ca, chú chó kia thật sự thực thích ngươi, nó vừa đánh nhau vừa hô to bắt lũ mèo đem ngươi trả cho nó, còn nói ngươi là chủ nhân của nó.” Vương Thi Vũ nói, trên mặt rất tò mò nhìn Diệp Thùy, tựa hồ muốn biết Diệp Thùy và Husky đã xảy ra chuyện gì.

Mập mạp cau mày nhìn Vương Thi Vũ một cái. Lúc trước tiểu cô nương vẫn luôn nói mình có nghe hiểu được miêu ngữ, hiện tại lại ảo tưởng có thể nghe hiểu được cẩu ngữ? Hắn đang muốn nói chuyện thì Diệp Thùy rất ngưng trọng hỏi Vương Thi Vũ nói: “ Tiểu Vũ, ca ca hỏi, em thật sự có thể nghe hiểu được động vật nói chuyện?”

Vương Thi Vũ mở to mắt, nghi hoặc trừng mắt với Diệp Thùy: “Chùy ca ca, sao ca ca lại hỏi lại, không phải ca ca đã sớm biết sao?”

“Những lời này đó không phải em tự biên tự diễn sao?” Mập mạp ngắt lời nói.

“Mập ca ca, Chùy ca ca, hóa ra các anh vẫn luôn cho rằng em đang nói dối sao?” Vương Thi Vũ có chút giận dỗi phồng mặt nói, thoạt nhìn không thật sự sinh khí mà như đang làm nũng.

Diệp Thùy và mập mạp kinh ngạc nhìn nhau. Sau tận thế, nhân loại bị biến nhỏ, Diệp Thùy có chút đặc thù là bảo lưu một bộ phận lực lượng, bọn họ đã coi là thập phần đặc thù. Nhưng mà Vương Thi Vũ lại càng thêm đặc thù, nàng có thể nói chuyện với động vật? Cái này đã là siêu năng lực! Kỳ thực nghiêm túc mà nói, có tố chất viễn siêu người thường thì cũng là một loại siêu năng lực đi?

"Tới rồi……” Mập mạp nói, hắn điều chỉnh nguồn nguồn điện để chuẩn bị hạ cách. Phi Miêu Hào hiện tại đã chậm rãi bay lên độ cao tầng sáu, phía trước là cửa sổ phòng mập mạp. Mập mạp vươn đầu nhìn phía trước. Sau đó hắn đột nhiên phát hiện, biến sắc nói:“Bọn họ đóng cửa sổ rồi, đám người nhát gan này!!…” Nói tới đây hắn hô to"Lâm Kiệt, các ngươi nhanh mở ra cửa sổ ra!!!"

Diệp Thùy đứng dậy nhìn xung quanh, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ. Hắn vỗ vỗ vai mập mập đang định hô to ra hiệu: “Đừng hô, bọn họ đang đứng ở ngay trước cửa sổ.”

“Cái gì?” Mập mạp sửng sốt, thị lực của hắn không tốt như Diệp Thùy, trong phòng lại tối tắm. Sau khi Diệp Thùy nhắc nhở, hắn mới thấy rõ ba thân ảnh đứng phía bên kia cửa sổ, trong miệng lập tức hét lớn, “Các ngươi còn chờ cái gì, nhanh cửa sổ mở ra!”

Trong đêm tối, ba thân ảnh không hề hành động, bọn họ đang bàn tán gì đó.

Nhưng người nhỏ, tiếng nói cũng nhỏ theo, lại cách cửa kính, Diệp Thùy vô pháp nghe rõ. Mập mạp lái Phi Miêu Hào đổi hướng, chiếu đèn nhắm ngay cửa sổ. Sau đó bọn họ thấy Đường Hạo cười lạnh. Bọn họ là cố ý không mở cửa sổ, nhốt nhóm Diệp Thùy ở bên ngoài.

Diệp Thùy có thể đoán được ý của Đường Hạo: Lũ mèo đã tức giận, nguồn điện của Phi Miêu Hào không còn nhiều, nếu không đi được vào phòng thì sớm muộn cũng bị lũ mèo tóm được. Trên thực tế nếu Phi Miêu Hào vào phòng thì lũ mèo sẽ tấn công vào. Không biết bao giờ lũ mèo sẽ tấn công nhưng nếu những ném đám Diệp Thùy cho bầy mèo thì bọn họ sẽ an toàn nhất……

“ Lũ vương bát đản!” Mập mạp minh bạch ý đồ của chúng, mặt đỏ bừng vì tức giận.

Diệp Thùy bám chặt tay vào cửa, trên mặt lạnh băng vì tức giận. Hắn chuẩn bị trực tiếp nhảy lên mép sổ cửa đem kính đánh vỡ. Nhưng mà hiern nhiên Đường Hạo đã có chuẩn bị. Trên bệ cửa sổ đã rải đầy đinh, không có chỗ cho Diệp Thùy đứng. Nếu trực tiếp nhảy từ Phi Miêu Hào thì hắn không chắc một đòn có thể đập vỡ cửa kính hay không. Nếu rơi xuống chỗ đinh kia, tuy cơ thể hắn mạnh nhưng vẫn có khả năng bị trọng thương, quan trọng nhất chính là hiện tại bọn họ không có nhiều thời gian…… Không nghĩ tới Husky có tình có nghĩa, kết quả lại bị nhân tộc, đồng loại phản bội ở lúc mấu chốt như thế này.

Tiểu Bạch giận dữ kêu.

Diệp Thùy trừng mắt nhìn ba người bên kia cửa kính, giờ khắc này hắn tđã học được một điều khắc cốt ghi tâm sau tận thế: Hiểu được nhân tâm.

Đại Hắc phán đoán nhân loại đã bé nhỏ tầm thường chính vì nhân loại ở tận thế bộc lộ hoàn toàn ích kỷ thói hư tật xấu. Nó không nói sai, nếu tất cả mọi người đều giống Đường Hạo thì nhân toạn từng vì thống trị địa cầu hiện tại sẽ không có chỗ dung thân!

Vương Thi Vũ ôm chặt tay Diệp Thùy, tựa hồ rất sợ Diệp Thùy sẽ xúc động lao ra, nàng có chút lo lắng nói: “Chùy ca ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Mập mạp cũng nhìn hắn.

“Tìm chỗ khác hạ cánh, Phi Miêu Hàokhông kiên trì được lâu nữa…… Đi lên mái nhà đi!” Diệp Thùy nhanh chóng quyết định.

Mập mạp lập tức lái Phi Miêu Hào lên không. Trong phòng, Đường Hạo nhìn đám Diệp Thùy từ bỏ ý định vào nhà, tìm chỗ khác ẩn náu. Hắn lộ ra vẻ mặt thắng lợi, nhìn Diệp Thùy trong Phi Miêu Hào dần dời đi, lặng lẽ thở phào.

Nhưng mà,ngay lúc này đột nhiên có thứ gì xuyên thủng ngực hắn!

Đó là một cái kim mà hôm qua Đường Hạo tìm được trong ngăn kéo của mập mạp đưa cho Lâm Kiệt dùng. Nhưng hiện tại, tại sao cái kim này lại đâm xuyên qua người hắn? Hắn không dám tin tưởng quay đầu nhìn về phía Trương Thiến, Lâm Kiệt. Khuôn mặt Lâm Kiệt có chút khủng hoảng, nhưng thực sự là hắn động tay. Hắn hơi run rẩy, không dám nhìn thẳng Đường Hạo, xấu hổ quay đi. Còn Trương Thiến thì ác độc cười lạnh, gắt gao nhìn chằm chằm Đường Hạo. Máu tươi từ ngục Đường Hạo trào ra rồi hắn từ từ ngã xuống.

Trên Phi Miêu Hào, Diệp Thùy, trợn mắt há hốc mồm nhìn toàn bộ. Lâm Kiệt thế mà giết chết Đường Hạo. Nhưng Diệp Thùy tin tưởng người chân chính giết Đường Hạo là Trương Thiến. Sau tận thế nàng ta bị Đường Hạo tra tấn dâm loạn nên nàng ta mê hoặc Lâm Kiệt trả thù.

Trương thiến quay đầu nhìn thoáng qua Phi Miêu Hào, có thể nàng ta không nhìn thấy Diệp Thùy, nhưng Diệp Thùy lại thấy rõ nụ cười vặn vẹo của nàng ta. Nàng giết chết Đường Hạo để trả thù chứ không phải là muốn giúp đoàn Đường Hạo. Nàng ta đột nhiên bổ nhào vào Lâm Kiệt,thô bạo xé rách quần áo hắn ra……

Phi Miêu Hào đã bay qua cửa sổ, Diệp Thùy thu hồi ánh mắt. Vương Thi Vũ và mập mạp không nhìn thấy Đường Hạo bị giết. Họ còn đang tức giận bất bình Đường Hạo vô sỉ phản bội, lại không biết Đường Hạo cũng bị phản bội. Lúc này, Tiếng kêu bén nhọn của Đại Hắc đột nhiên vang vọng lên, từng con mèo điên cuồng tiến vào tòa nhà. Trong phòng, Trương Thiến và Lâm kiệt vừa hợp mưu giết chết Đường Hạo, bắt đầu dùng nhất phương pháp thủy nhất để giải tỏa áp lực đột nhiên cứng đờ. Trương Thiến vội vàng dậy nhìn về phía ngòai cửa sổ, trên mặt hoảng sợ cực độ: “Không, không……”

Đó là khoảnh khắc đen tối nhất trước bình minh , đàn mèo phẫn nộ phát động tấn công phòng mập mạp!