Chương 28: Sinh lộ

Một vũng bùn ở gần chỗ con mèo. Sau khi chạy tầm nửa mét, Diệp Thùy lặng lẽ ẩn mình dưới bùn, tiếp cận nó. Con mèo kia thấy dị động, quay lại nhìn. Diệp Thùy đột ngột vọt lên. "Bịch" một tiếng, bả vai hắn hung hăng đập vào cằm con mèo. Một tiếng “Meoww!” thảm thiết. Dưới lực va chạm cực mạnh, con mèo bắn về phía sau, lộn một vòng rồi nằm bẹt xuống đất. Nó loạng choạng muốn bò dậy nhưng vẫn vô lực ngã trên mặt đất.

Con mèo còn lại nhanh chóng hàng động, nhào hướng Diệp Thùy.

“Tiểu Bạch!” Diệp Thùy vừa đứng vững vội la lớn.

Tiểu Bạch phối hợp ăn ý, một phen bổ nhào vào con mèo kia, vặn chặt nó. Tuy nàng khá gầy yếu, trước kia không thể nào chống đỡ được con mèo khác. Nhưng qua hai ngày bị giam giữ, nàng đã trở nên bưu hãn hơn rất nhiều. Nhất thời đem con mèo kia áp chế vô pháp nhúc nhích.

Diệp Thùy nhanh chóng vọt lại đây, nắm chặt cái đuôi con mèo, "Hừ" một tiếng. Hắn đem con mèo to gấp mấy lần mình quăng lên, xoay người nửa vòng, ném bay ra ngoài. Chỗ gốc cây hòe thuộc về mấy con mèo đẹp, quý mà Diệp Thùy từng suy đoán là hậu cung của mèo đen-trên thực tế đúng là vậy. Con mèo bị ném đang hướng chỗ chúng rơi xuống. Mấy con mèo đó sợ hãi chạy ra bốn phía. Hiển nhiên mấy con này không hung dữ như mấy con mèo kia, chỉ dám đứng xa gầm gừ, không một con nào dám xông tới.

Diệp Thùy thở phào nhẹ nhõm, xoay người chạy về chỗ Vương Thi Vũ, bế cô bé đặt lên lưng Tiểu Bạch. Hắn chỉ hướng Phi Miêu Hào rơi nói: “Đi phía đó, mập mạp ở bên kia, ta sẽ theo sau!”

Tiểu Bạch "meoww" một tiếng, lập tức chạy đi.

Diệp Thùy nhìn xung quanh, đã có vài con mèo chú ý động tĩnh bến này, bắt đầu xúm lại đây. Hắn tính toán thời gian rồi vọt tới chỗ lồng sắt to giam giữ nhân loại, kéo khóa ra rồi hô to: “Nhanh lên, chạy đi!” Lúc này trong lòng Diệp Thùy cũng không có thánh mẫu cứu vớt họ. Lúc trước nếu không phải nữ nhân kia tùy tiện hét thì hắn cũng không có khả năng bị phát hiện. Hắn chỉ hy vọng bọn họ đào tẩu sẽ làm phân tán lũ mèo. Đương nhiên nếu bọn họ có thể trốn thoát thì càng tốt.

Nhưng cuối cùng Diệp Thùy vẫn thất vọng. Cửa lồng đã mở nhưng không có ai bước ra. Thậm chí bọn họ còn sợ hãi nhìn Diệp Thùy, ra sức chạy rúc vào góc lồng, tránh xa cửa ra. Vì thế Diệp Thùy minh bạch, bọn họ đã không còn khí độ của nhân loại, ngay cả tôn nghiêm cũng vứt bỏ, cam chịu làm nô lệ.

Diệp Thùy chần chờ, trong chớp mắt " bang " một tiếng, một con mèo nhảy tới trên lồng sắt. Trong đêm tối mơ hồ có thể nhìn thấy lông nó đen tro một mảnh, phảng phất như bị đốt. Xem ra nó là con mèo bị Diệp Thùy dùng cồn đốt lúc trước. Nó cúi đầu xuống, kêu thét chói tai, răng nanh phảng phất tản ra ánh sáng sắc lạnh trong đêm, xông đến cắn đầu Diệp Thùy.

Diệp Thùy vội vàng né tránh, lúc quay lại thì con mèo vẫn bám trên lồng sắt, chuẩn bị cong người nhào đến. Diệp Thùy quay đầu nhìn về cái lồng nhỏ bên cạnh lúc trước nhốt Vương Thi Vũ. Tay hắt nắm lấy dây thép trên lồng, nhằm ngay lúc con mèo vọt tới mà ra sức quăng lên. Chỉ nghe "Meoww" một tiếng, lồng sắt và con mèo cùng bị quăng ngã về phía bụi cỏ bên cạnh.

Sau đó, Diệp Thùy quay lại nhìn đám người đang chết lặng trong lồng vài phần tiếc hận và thất vọng rồi hắn bắt đầu chạy như điên theo hướng Tiểu Bạch rời đi. Mấy con mèo đuổi theo. Lúc này Diệp Thùy mới phát hiện nếu hắn dùng toàn lực chạy thì có thể chạy rất nhanh. Nhanh chóng làm quen, mỗi bước hắn đều có thể vượt khoảng nửa thước (~ 16.5 cm). Cơ thể hắn phi nhanh như chớp, có lẽ còn kém người khi chưa bị thu nhỏ, nhưng khi thân thể thu nhỏ, trọng lượng giảm bớt , đó đã là ưu thế tốt.

Bên kia, Đại Hắc đang giằng co cùng Husky, nó đã cảm thấy dị động bên này. Trong lòng nó âm thầm tức giận vì không cử thêm vài con mèo trông chừng Diệp Thùy.

Diệp Thùy có được lực lượng viễn siêu nhân loại khác, không thể ngăn chặn hắn bằng vài con mèo, lại nói con chó ngốc này đột nhiên lại đây nháo sự cũng có thể là âm mưu của Diệp Thùy? Nhân loại, thật đúng là có nhiều kinh nghiệm đáng giá để hắn học tập a!

Hắn đã không còn tâm tình tranh cãi cùng con Husky này, cảm thấy quá ấu trĩ. Hắn chuẩn bị nhanh chóng kết thúc: “ Con chó ngu xuẩn…… Ngươi bị nhân loại kia lợi dụng…… Hắn đã chạy……”

“Waog ô ——” Husky rống lên nói, ngươi mới là mèo ngu, trộm ta bảo bối còn không thừa nhận, nhanh đem hắn trả lại cho ta!

“Ngu xuẩn ……” Đại Hắc xoay người sang chỗ khác, không nghĩ cùng Husky nhiều lời. Cãi nhau cùng con chó ngốc này đúng là vũ nhục chỉ số thông minh của hắn, hắn chuẩn bị đuổi theo Diệp Thùy.

Nhưng mà Husky nào lại dễ dàng chịu buông tha như vậy, lập tức vọt lên sủa to định ngăn Đại Hắc lại.

Đại Hắc hoàn toàn tức giận, xoay người lại, “Miêu ô” một tiếng rồi bổ nhào vào Husky. Món vuốt bén nhọn lập tức vạch trên người Husky mấy vệt máu. Những con mèo khác cũng xông lên tấn công, trận chiến càng trở lên kịch liệt.

Bên kia, Diệp Thùy một mực chạy về phía mập mạp. Tuy tốc độ của hắn khá nhanh, nhưng rốt cuộc vẫn kém tốc độ con người lúc trước. Mà tốc độ của mèo trước nay đều không thua kém nhân loại. Thực mau một con mèo đã đuổi tới sát hắn, miêu trảo cơ hồ suýt tóm được lưng hắn. Hắn biết mình phải cắt đuôi được lũ mèo này, vừa lúc hắn đột nhiên nhìn thấy một khóm trúc lông trồng ở chỗ bên cạnh đình hóng gió trong công viên. Hắn nảy ý hay, nhanh chóng phi như bay hướng đến chỗ rừng trúc. Ở khoảng cách còn có hơn nửa mét hắn đột nhiên phi thân lên, thân ảnh nhanh chóng lọt vào khe hở.

Bạch bạch bạch, từng con mèo theo quán tính không kịp phanh đập mạnh vào thân trúc. Rừng trúc kịch liệt lắc lư, mấy con mèo còn bị trúc kẹp lấy, còn có một con áp cong một cây trúc to rồi bị thân trúc bắn trở lại. Mấy cây trúc dù chỉ ngăn cản lũ mèo trong chốc lát nhưng cũng đã tranh thủ cho Diệp Thùy đủ thời gian. Cơ thể nhỏ bé dễ dàng chạy xuyên qua rừng trúc, vòng tới rồi chỗ cây sồi xanh. Nhờ cây sồi to lớn che lấp, yểm hộ nên hắn nhanh chóng chạy ra chỗ bãi cỏ dại, tới chỗ này, cỏ dại cũng dần rậm rạp lên.

Mấy con mèo kia vượt qua rừng trúc thì không tìm thấy bóng dáng Diệp Thùy, nhao nhao kêu “Meo meo” . Nhưng dù sao chúng nó cũng là động vật, thực mau một con đã nhận ra động tĩnh chỗ bụi cỏ, bén nhọn kêu ra hiệu. Cả lũ nhanh chóng liền xông về hướng Diệp Thùy, linh hoạt phóng qua chỗ cây sồi xanh, tình tung tích Diệp Thùy trong bụi cỏ rậm rạp.

Diệp Thùy thở hổn hển, Hình như có ánh sáng trong chỗ bụi cỏ làm thầm nhìn của hắn càng thêm rõ ràng trong đêm, hắn dựa vào trực giác tìm chỗ mập mạp.

Ngay lúc này, tiếng “Ong ong” liên tiếp vang lên, theo thanh âm nhìn lại, ánh sáng lóe lên trong đêm, không xa chỗ hắn, Phi Miêu Hào đang chậm rãi cất cánh. Phía dưới là dây dành riếng cho Tiểu Bạch. Ánh đèn đến từ cabin, Vương Thơ Vũ ôm chặt mập mạp, hai người đang khẩn trương tìm kiếm Diệp Thùy trong bụi cỏ.

Diệp Thùy cảm nhận được cảm giác trong phim ảnh, trong thời khắc nguy hiểm nhìn thấy cứu viện mà kinh hỉ.

“Meoww ——” một con mèo nhìn thấy Phi Miêu Hào bay lên, kinh nghi một chút rồi đột nhiên nó nhảy dựng lên định vồ vào máy bay.

Cùng lúc đó, mặt thân ảnh khác cũng đồng thời vọt lên —— Diệp Thùy nắm chắc thời cơ, trực tiếp nhảy về phía con mèo. Trong chớp mắt, Diệp Thùy đạp lên đầu con mèo. Nó chỉ kịp mở to mắt rồi ngay sau đó Diệp Thùy đạp mạnh. Conmefo chỉ kịp kêu thảm một tiếng, cơ thể rơi mạnh xuống đất. Còn Diệp Thùy mượn lực nhảy lấy đà, bay về phía phía dưới Phi Miêu Hào, ôm lấy đuôi Tiểu Bạch.

“ Bay đi, rời khỏi nơi này!”

Hắn trong lòng tràn ngập vui sướng, lớn tiếng hướng mập mạp hô to.