Dưới ánh trăng mờ nhạt, Diệp Thùy bò lên gò núi. Nói là gò núi nhưng thực tế là một đống đất trong công viên, bình thường đi vài chục bước là đi lên được. Nhưng đối với Diệp Thuy sau khi bị biến nhỏ mà nói, nó chính một đồi núi. Trên ngọn đồi mọc đầy các loại cỏ dại. Trên đường đi, Diệp Thùy thỉnh thoảng sẽ nghe thấy các tiếng vang rúc ríc, đó là tiếng của các loại sâu, côn trùng. Nhưng chúng cũng không có địch ý đối với Diệp Thùy. Từ khi tận thế ập xuống, thế giới đã hình thành một hệ sinh thái hoàn toàn mới, con người còn chưa có vị trí xác định trong chuỗi sinh thái đấy.
Sau khi bò lên đồi núi, Diệp Thùy thuận thế bò lên cây gai dầu cao khoảng 1m. Đó là một loại thực vật có hoa, thân thảo. Diệp Thùy nhớ rõ khi còn nhỏ ở nông thôn, ruộng nhà hắn mọc rất nhiều cây này. Khi đó hắn còn đặc biệt thích hái quả nó chơi. Nhưng đối với người tý hon mà nói, cây gai dầu này chẳng khác gì một cây đại thụ cao chọc trời.
Diệp Thùy leo lên cây gai dầu, đứng quan sát ở chỗ chạc cây toàn cảnh lãnh địa đàn mèo.Diệp Thùy đã sớm phát hiện tầm nhìn của hắn cũng không giống người thường. Lực lượng thân thể, tầm nhìn của hắn cũng tốt hơn nhiều so với những người khác. Điều này giúp hắn có thể nhìn ra xa vài chục mét . Ở chỗ bầy mèo, dưới ánh trăng mờ nhạt có thể nhìn thấy nhiều lồng giam giữ nhân loại và Tiểu Vũ, nhìn kỹ còn có thể thấy rất nhiều mèo tập trung ở chỗ cây hòe, mơ hồ có thể thấy bóng dáng của Tiểu Bạch trong đó.
Lúc này là lúc đàn mèo yên tĩnh nhất nhưng cũng có vài con đang tuần tra xung quanh. Tiếng bước chân của chúng trong bụi cỏ khiến Diệp Thùy phát hiện sự hiện diện của chúng. Nhìn kỹ một chút có thể thấy hai điểm sáng, đó là do mắt mèo phản quang trong bóng tối.
Diệp Thùy lặng lẽ quan sát, tranh thủ quan sát xem vị trí chúng tuần tra. Mèo có khả năng nhìn tốt vào ban đêm, hắn không muốn đánh động chúng. Cứ như vậy, hắn lặng lẽ quan sát hơn nửa tiếng. Khi xác định đã xong, hắn mới yên lặng leo xuống cây gai dầu, bắt đầu bò chậm rãi xuống gò đất rồi đi về hướng đàn mèo. Hắn cố gắng đi nhẹ nhàng, giảm tối thiểu động tác , tránh động đến bụi cỏ.
Sau khi lẻn đi hơn mười mét, bên cạnh Diệp Thùy đột nhiên vang lên một tiếng nhỏ. Trong đêm tối chợt có hai điểm hàn quang, đó là đôi mắt của một con mèo.
Ngay lập tức, Diệp Thùy nín thở, cẩn thẩn áp sát người xuống đất nằm không nhúc nhích. Bộ đồ Lý Tiểu Long vốn có màu vàng với đen nay rách tung toé, dính đầy bùn đất nên biến thành màu bùn. Hắn hy vọng có thể đánh lừa được con mèo này. Trong đêm tối, Diệp Thùy cảm giác được tiếng chân mèo dẫm trên lá khô kêu xoàn xoạt từ xa tới. Hắn rất muốn quay đầu nhìn qua hoặc dứt khoát chạy đi, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén được.
Xoạt…… Trên mặt đất tối tăm, có thứ gì đó , Diệp Thùy mở to hai mắt, trong lòng nhịn không được kêu hố cha nó. Dưới ánh trăng, hắn nhìn thấy một con sâu đen to mập. Nó vốn là con sâu chỉ dùng ngón tay cũng có thể bóp chết. Nhưng hiện tại, đối Diệp Thùy mà nói nó lại là một con sâu to khủng bố. Nó thấy tò mò khi nhìn thấy Diệp Thùy nằm bò trên đất, thân thể to từng khúc chiết bò lại đây xem.
Một bên là mèo như hổ rình mồi, một bên là con sâu có lẽ không nguy hiểm nhưng lại quá dọa người. Có trời mới biết lúc này Diệp Thùy phải kìm nén bao nhiêu mới có thể không la lên một tiếng rồi nhảy dựng lên. Con sâu càng ngày càng bò lại gần, tiếng bước chân mèo cũng đến gần, thậm chí Diệp Thùy có thể cảm giác được tiếng thở của nó. Nhẫn nại của hắn đã tới cực hạn. Bây giờ nếu hắn chạy thật nhanh thì có thể con mèo sẽ nhầm hắn thành một con chuột chạy trốn đi, sẽ không đánh động đàn mèo. Hắn bắt đầu suy xét, đôi tay lặng lẽ cử động, chống trên mặt đất, ẵn sàng nhảy.
Ngay lúc này, miêu trảo khủng bố từ trên trời giáng xuống, hung hăng tạp về phía…… bên cạnh Diệp Thùy. Diệp Thùy giật thót tim rồi im lặng. Miêu trảo không chộp vào hắn, mà là chộp vào con sâu đang bò tới chỗ hắn!
Tiếng cỏ sột soạt, con mèo đã quay đi. Nó thấy nơi này phát sinh dị động, cuối cùng quy kết do con sâu kia rồi trực tiếp nghiền chết con sâu, xong nó rời đi. Diệp Thùy thở phào nhẹ nhõm t, cảm giác tim suýt nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại thì thấy một cái đuôi mèo đang đung đưa trên nền trời sao. Con mèo đang chậm rãi đi ra hướng khác.
Diệp Thùy cảnh giác đợi một lát rồi mới tiếp tục đi về hướng lũ mèo tụ tập. Chẳng mấy chốc, hắn tới chỗ đàn mèo nghỉ ngơi, vài con mèo mập ngủ ở chỗ này, phía dưới trải mấy tấm thảm, khăn lông. Nhưng lần này dễ dàng hơn nhiều, Diệp Thùy chui vào dưới thảm, chậm rãi bò về phía trước. Hắn nhớ tới vài trò đột kích chơi trước kia, lần này kích thích hơn nhiều so với trò chơi. Khoảng nửa tiếng sau, Diệp Thùy đã đi qua chỗ đàn mèo nghỉ ngơi, đi tới chỗ lồng sắt giam nhân loại.
Hắn từng dùng kính viễn vọng quan sát noi này. Rất nhiều nhân loại vốn sạch sẽ, văn minh bây giờ gần như trần truồng lõa thể ngồi sát nhau giữ ấm. Bọn họ trở nên bẩn thỉu, tỏa ra mùi lạ, bên cạnh bày chậu để thức ăn và nước uống. So với sủng vật cũng không bằng. Thấy cảnh tượng làm lạnh lòng người này, Diệp Thùy vốn chỉ cứu Tiểu Vũ và Tiểu Bạch nhưng nhìn thảm trạng, trong lòng không khỏi buồn bã, nếu có thể thì cũng nên giúp họ ……
Hắn lặng lẽ vòng đến bên cạnh lồng sắt nhỏ, đó là một cái lồng hamster. Chốt lồng rất dễ mở, Diệp Thùy tận lực nhẹ nhàng tiến đến, đôi mắt vẫn luôn liếc nhìn chỗ gốc cây hòe, mèo đen cùng mấy con mèo kia. Cạch, chốt bị Diệp Thùy mở ra, tiểu nữ hài nằm ở chỗ vải vụn bật ngồi dậy, hai ngày này cô bé đã chịu rất nhiều kinh hách, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thùy đang đứng ở chỗ cửa lồng.
Diệp rũ sợ cô bé nói to làm đàn mèo thức dậy, vội vàng hạ giọng nói: “Tiểu Vũ, là ta, mau ra đây, ta mang ngươi đi.” Trong bóng đêm, cô bé tựa hồ bật cười, cẩn thận từ trong lồng sắt bò lại chỗ cửa ra, Diệp Thùy đem nàng ôm ở trong ngực.
Tiếp theo Diệp Thùy quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch đang bị mấy con mèo khác vây quanh, rón ra rón rén đi qua, đi đến trước mặt Tiểu Bạch trước mặt. Nàng ta đang quỳ rạp trên mặt đất, trên đầu có thể nhìn thấy vài vết máu nhỏ, chắc là bị mèo đen cào thương. Diệp Thùy tới gần, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, chú ý xung quanh. Tiểu Vũ bị hắn ôm vào trong ngực đang run rẩy không ngừng.
Tiểu Bạch mở mắt, đôi mắt màu xanh lục sáng lấp lánh hơi ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên. Diệp Thùy vội vàng ra hiệu im lặng. Tiểu Bạch minh bạch, thân thể chậm rãi đứng lên. Diệp Thùy gật đầu rồi cẩn thận vòng qua mấy con mèo, nhìn Tiểu Bạch cũng đang rón ra rón rén vòng qua chúng. Đến đến lúc này Diệp Thùy lại nhìn về phía lồng sắt to bên kia, trong lòng do dự một lát. Cuối cùng cảm giác thương hại lại thượng phong. Phi Miêu Hào chỉ có thể mang theo vài người rời đi, hắn mở lồng sắt này, sống hay chết liền xem chính bọn họ.
Nghĩ đến đây, Diệp Thùy lại lần nữa rón ra rón rén đi đến trước lồng sắt. Vì lồng này giam nhiều nhân loại nên khóa tương đối phức tạp. Diệp Thùy một tay ôm Tiểu Vũ, một tay đưa lên định mở khóa khóa. Một tiếng rất nhỏ rất vang lên, một người trong trong đó bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên thì là một nữ nhân tóc màu hạt dẻ. Vốn là nữ nhân xinh đẹp nhưng khuôn mặt dơ hề hề, sớm đã không còn vẻ tinh tế.
Diệp Thùy ra hiệu im lặng, vươn tay tiếp tục mở khóa. Nhưng mà, một điều bất ngờ đã xảy ra.
Nữ nhân trong đoàn người mà Diệp Thùy mạo hiểm giải cứu đột nhiên hét lên lên……
Như tiếng sét đánh giữa màn đên yên tĩnh.