Nữ nhân này đầu óc bị ngu rớt rồi sao? Diệp Thùy chuẩn bị mở lồng sắt thả bọn họ ra nhưng nàng ta không nói lời nào mà thét chói tai. Diệp Thùy lập tức cứng đờ, Tiểu Bạch đang đi rón rén phía sau hắn một cũng cứng đờ. Cũng chính là khoảnh khắc ấy, màn đêm đêm an tĩnh hoàn toàn sôi trào tiếng mèo kêu.
“MEOWWW ——” mèo đen giống như một con ác thú đang phát cuồng, từ gốc cây hòe nhảy dựng lên, hung mãnh nhào tới. Tiểu Bạch “MEOW” kêu một tiếng, định chặn mèo đen lại nhưng bị mèo đen một vuốt phác gục ở trên mặt đất. Trong bóng đêm, một chân mèo đen đè ở cổ Tiểu Bạch, mà Tiểu Bạch bị ép xuống đất. Tiểu Bạch dùng hai chân trước cào chân mèo đen giãy giụa, thân thể không ngừng vận lộn nhưng không tài nào thoát ra nổi. Trước mặt mèo đen, lực lượng của Tiểu Bạch quá yếu ớt.
Diệp Thùy phản ứng lại, hắn ôm chặt Tiểu Vũ trong lòng, thân thể dựa vào lồng sắt. Hắn nhìn xung quanh, nnhững con mèo vừa còn ngủ giờ đã bò dậy, dữ tợn nhìn qua chỗ hắn. Trong chốc lát, Diệp Thùy liền bị mấy chục con mèo vây quanh, cảm giác như rơi vào địa ngục. Diệp Thùy nhìn mèo đen đang căm tức nhìn hắn, cố gắng bình tĩnh trở lại.
Tiếng kêu của lũ mèo lần lượt vang lên rồi từ từ lắng xuống, mèo đen chỉ lạnh lùng nhìn Diệp Thùy. Bởi vì nó trầm mặc, những con mèo khác dù giương cung bạt kiếm nhưng không dám chủ động tấn công. Tiểu Bạch cũng dừng vật lộn dưới chân mèo đen, quay đầu nhìn về phía Diệp Thùy đầy lo lắng và sợ hãi. Mèo đen buông lỏng nàng ra. Tiểu Bạch linh hoạt đứng dậy nhưng ngay lập tức liền có hai con mèo đè chặt nàng lại.
Mèo đen ngẩng cao đầu đi tới trước mặt Diệp Thùy, trong miệng lần lại khàn khàn nói: “Nhân loại, ngươi…… Gọi là gì…… Tên?”
Tên? Diệp Thùy tưởng mèo đen sẽ vô cùng tức giận chất vấn, không nghĩ rằng nó sẽ hỏi tên của mình. Ngữ điệu của nó thực bén nhọn nhưng có thể cảm giác được nó đang khá bình tĩnh. Diệp Thùy bình tĩnh hô hấp, ngẩng đầu nói: “Diệp Thùy……” Trước đây khi giới thiệu tên hắn thường nói thêm Diệp là lá cây, Thùy là danh thiên thu, hiện tại thì bỏ đi.
“Đại Hắc.” Mèo đen nói.
Diệp Thùy sửng sốt một chút, Đại Hắc? Là tên Ngô lão thái đặt cho nó, hắnđ ang giới thiệu chính mình? Nhưng Ngô lão thái bị hắn ăn luôn, đối với tên Ngô lão thái đặt này nó hẳnphải thực chán ghét chứ. Trên mặt Diệp Thùy mặt hiện lên một chút nghi hoặc.
“Ta sẽ tiếp tục…… Sử dụng tên này, nhân loại kia…… Tổn thương ta, nhưng…… bà ta đem ta nuôi lớn, cho nên ta sẽ tiếp tục sử dụng……Bà ấy đặt……” Mèo đen có chút khó khăn biểu đạt , “Đại Hắc, nhớ kỹ tên này, nó…… Sẽ trở thành .....cái tên....nổi tiếng nhất..trên thế giới.”
Diệp Thùy vừa phục hồi tinh thần, rồi lại kinh ngạc sợ ngây người, hắn nói…… Thế giới?
“Cái chung cư này…… Quá nhỏ ( hắn dùng một chân chỉ bốn phía ), ta sẽ dẫn dắt Miêu tộc…… Đi khắp thế giới…… Giống nhân loại, thành lập Miêu quốc.” Mèo đen, Đại Hắc tiếp tục nói, từ trong tiếng nói không nghe ra cảm xúc gì nhưng Diệp Thùy có thể cảm giác được dã tâm bừng bừng của hắn. Một con mèo lại có có kế hoạch vĩ đại như thế này nghe như là một việc quá buồn cười, nhưng nghĩ đến cảnh ngộ của nhân loại hiện giờ nhân loại, hắn cũng cười không nổi.
Mèo đen tiếp tục nhìn về phía Diệp Thùy: “Cho nên…… Ta yêu cầu nhân loại…… Nhân loại thấp kém, nhưng bọn hắn có kinh nghiệm…… Ta cần kinh nghiệm của nhân loại……” Hắn về phía lồng sắt phía sau Diệp Thùy. Điều này làm Diệp Thùy minh bạch nguyên nhân Đại Hắc bắt giữ nhân loại, nhưng Diệp Thùy vẫn khiếp sợ không dám tin tưởng, kinh ngạc nhìn về phía mèo đen.
Đúng là một con mèo có trí tuệ và dã tâm. Hắn hận nhân loại, nhưng cũng biết nhân loại có ưu thế riêng. Bọn họ tuy trở nên nhỏ yếu, nhưng mà mấy trí tuệ ngàn năm vẫn hơn nhiều loài khác. Khoa học của nhân loại không phải chỉ cần có trí tuệ là có thể dễ dàng học được. Cho nên hắn giam giữ nhân loại làm nô lệ, bắt bọn họ truyền thụ kinh nghiệm, trở thành đá lót đường cho kế hoạch bá nghiệp vĩ đại của hắn.
“Mà ngươi……” Đại Hắc hứa hẹn với Diệp Thùy “ Hiện tại…… ta thừa nhận ngươi là đặc thù, ta, muốn ngươi……quản lý nô lệ của ta, ta từng cho rằng ngươi không xứng, nhưng ngươi đã chứng minh chính mình……”
Diệp Thùy hít sâu một hơi, hắn minh bạch Đại Hắc đang chiêu dụ hắn, để hắn làm quản lý nô lệ nhân loại, giúp nó hoàn thành kế hoạch bá nghiệp vĩ đại. Đối mặt với thảm trạng hiện tại, chứng kiến sự khủng bố của lũ mèo, người có ý chí bạc nhược một chút liền sẽ chập nhận đề nghĩ của mèo đen. Nhân loại đã sớm rơi từ đỉnh cao tới đáy vực. Nhưng mà, lần đầu Tiên Đại Hắc bảo hắn lấy thân phận nô lệ để sống sót, hắn đã cự tuyệt không chút do dự. Lúc này đây hắn vẫn nhanh chóng cự tuyệt: “Ta là nhân loại, không có khả năng ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi, nhân loại…… Mặc dù thể nhỏ yếu, nhưng ta tin tưởng nhân loại sẽ……”
“Không có kẻ nào…… giống ngươi!”
Tiếng Đại Hắc phảng phất trở nên càng bén nhọn, giọng điệu cũng cao lên: “Ít nhất…… nhân loại quanh đây không có một kẻ nào giống ngươi……Bị biến nhỏ nhưng vẫn bảo lưu lại lực lượng. Hiện tại, nhân loại…… còn không bằng con chuột!”
Diệp Thùy kinh ngạc. Hắn từng suy đoán có hay không những người giống hắn, bảo lưu lại một phần sức mạnh. Đứng trên lập trường nhân loại mà nói, hắn hy vọng có rất nhiều người như vậy. Nhưng Đại Hắc lại nói người như vậy chỉ có hắn? Ít nhất là trong phụ cận chỗ này không có giống người giống hắn. Đại Hắc có vẻ đã không kiên nhẫn, càu nhàu kêu “. Nhưng lát sau, nó lại hòa nhã nói : “Trong tiểu khu này…… tổng cộng có năm tòa nhà……nhân loại may mắn còn sống, ta đã sớm bắt toàn bộ giam giữ…… Nhưng chỉ có chỗ ngươi ta không có…… động thủ, ngươi có biết…… vì sao không?”
Diệp Thùy đã cùng mập mạp thảo luận vấn đề này. Đại Hắc đã sớm biết trong toàn nhà có người sống sót, lại có thể dễ dàng tiến vào trong, thậm chí còn an bài nội gián. Rốt cuộc nó làm chuyện này để làm gì?
Không đợi Diệp Thùy hỏi, mèo đen chủ động nói: “Ta …… Quan sát!” Nó dừng một chút, độc nhãn phảng phất léo lên , “Sau tận thế …… Động vật đều đạt được trí tuệ…… Nhưng mà nhân loại…… Trở nên nhỏ yếu, tất cả điểm xấu của các ngươi…… đều thể hiện ra, không đoàn kết, tranh chấp, tấn công lẫn nhau, thương tổn…… Ta quan sát các ngươi, sau đó, minh bạch trên thế giới này…… Miêu tộc còn có rất nhiều địch nhân, nhưng…… Nhân loại, đã trở nên quá tầm thường, thấp hèn!”
Nhân loại thấp hèn!
Không chỉ vì nhân loại trở nên nhỏ yếu, còn bởi vì Đại Hắc thấy những người sống sót còn không đoàn kết bằng những loài khác. Hắn dụ nữ nhân kia làm nội gian, giám thị nhất cử nhất động những người sống sót. Có lẽ Đường Hạo có tư cách làm người lãnh đạo nhưng hắn quá ích kỷ, quá nhiều tật xấu. Cuối cùng Đại Hắc thông qua quan sát đưa ra kết luận: nhân loại đã suy tàn đến tầm thường.
Diệp Thùy muốn phản bác nhưng không có bất kỳ lý do nào chứng minh.
Đại Hắc cúi cái đầu khủng bố dữ tợn áp xuống, độc nhãn nhìn chằm chằm Diệp Thùy, đợi hắn lựa chọn. Môi Diệp Thùy hơi giật, hắn muốn cự tuyệ nhưng chưa kịp nói thì từ phía xa đột nhiên có tiếng chó sửa ầm ĩ, tiếng mèo kêu hoảng loạn liên tiếp vang nên. Tiếng chó kêu nghe có vẻ giận dữ và ai oán.
“Wang ôôôô——”
Đó là tiếng của Husky.