Chương 24: Cao cẩu đắc đạo

“Ngao ô…… Wang…… hóc…… Meow…… Meow……” Trên gò đất, Husky đang cố gắng học tập ngoại ngữ cứ liên tục tập nói không ngừng. Diệp Thùy rất cảm động khi thấy tinh thần học tập ngoại ngữ của nó. Nhưng cảm động thì cảm động, thiên phú học nói tiếng người của nó thật sự là quá thảm, không nỡ nhìn. Còn miêu ngữ lại có thiên phú tuyệt hảo. Ở gò đất bên kia có 2 con mèo tuần tra ở chỗ bụi cỏ nghe thấy tiếng Husky kêu cổ quái liền nhìn nhau rồi kêu “Meow meow” ý bảo con chó ngốc này lại lên cơn, nãy giờ cứ kêu cái quái gì?

Diệp Thùy nằm chống tay cái ổ của Husky, bên cạnh để một quả lựu do hắn hái xuống. Bình thường ăn lựu phải ăn hạt phải nhả bã không đã, nhưng hiện tại bị thu nhỏ ăn vài hạt là đã nghiền. Hắn một bên ăn lựu chua chua ngọt ngọt, một bên đánh giá Husky đang chăm chú tập nói, trong lòng đột nhiên nổi lên vấn đề kỳ quái.

Cấu tạo của dây thanh quản và lưỡi của động vật không linh hoạt như con người. Vì vậy dù là loài tinh tinh thông minh và có họ hàng gần với con người nhất cũng không có khả năng nói tiếng người. Vậy mà tận thế tới, qua ảnh hưởng của tấm bia đá màu đỏ, nó không chỉ cho chúng trí tuệ mà cũng cải tạo một phần cơ thể nhất định……

Tấm bia đá màu đỏ đó che dấu quá nhiều bí mật. Diệp Thùy lại nghĩ đến lúc hôn mê, trong mộng nhìn thấy tấm bia đá rồi được tăng thêm lực lượng. Hắn nhịn không được chờ mong, làm sao để có thể có cơ hội tiếp theo? Sức mạnh không ngừng tăng thì có thể đạt tới trình độ gì? Lần đầu hôn mê khi tận thế buông xuống, hắn không có tý ký ức gì về tấm bia đá ký màu đỏ, nhưng tỉnh lại hắn bảo trì một phần lực lượngkhoảng chừng 20% lực lượng ban đầu( những người khác lực lượng giữ lại được chỉ sợ không quá 1% ). Lần thứ hai hôn mê sau, lực lượng của hắn phỏng chừng tăng lên tới 40%. Nếu đạt tới 100%, lực lượng có thể tăng tiếp hay không ?

Đó chỉ là suy đoán, Diệp Thùy nằm trên chiếc chăn mềm và suy nghĩ về việc hành động vào ban đêm.

Đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới, hắn nhanh chóng nhỏm dậy thì phát hiện ra vài con chó khác đang tiến lại đây. Chó vốn là động vật sống thành bầy đàn nhưng sau tận thế chúng lại không sống tập thể như đàn mèo mà tụ tập thành nhóm 3-5, cũng không thiếu con sống đơn độc như Husky này. Nhưng bọn chúng cũng không phải là hoàn toàn không tiếp xúc mà như là con người, thỉnh thoảng chạm mặt cũng sẽ tiếp xúc với nhau.

Hiện giờ có 3 con đang đi tới, ở giữa là một con chó Teddy, hai bên là một con Papillon (chó bướm) và một con chó Phốc. Ba con cho cảnh bé xíu vừa xuất hiện bên cạnh cây lựu đã bị thu hút bởi con Husky đang khổ luyện ngoại ngữ.

Diệp Thùy chú ý thấy con Teddy màu nâu đang quay đầu kêu với con Papillon hai tiếng "Gâu Gâu", không biết chúng đang nói cái gì. Con Husky bên này đã thấy chúng, nó dừng lại rồi quay đầu nhìn qua, nghi hoặc một chút rồi kêu “Uông Wông” hỏi.

“Gâu gâu gâu.” Teddy thấy thế liền nhảy nhót đến cạnh Husky. Vừa hướng Husky kêu rồi quay đầu lại kêu con Papillon hai tiếng, nhìn dáng vẻ như là…… Mai mối? Cuối cùng giọng nó trở lên dịu dàng, chạy về phía con chó Phốc, cọ cọ đầu lên bộ lông xù của con Phốc. Một cảnh tượng rất chi là ân ái. Con Papillon còn lại thì ưu nhã cúi đầu bước chậm rãi tới gần Husky.

Một màn này làm Diệp Thùy chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối. Thế giới quan vốn vỡ nát nay lại càng bị nghiền ép. Hạt lựu hắn cầm trong tay cũng rơi xuống đất —— Teddy đang giới thiệu bạn gái cho Husky?

Mà làm việc làm cho Diệp Thùy càng thêm khiếp sợ chính là con Husky cúi đầu nhìn thoáng qua con Papillon xinh đẹp đứng cạnh mình rồi đột nhiên kêu một tiếng " Woang". Thái độ của nó chính là hiên ngang lẫm liệt cự tuyệt, kiêu ngạo vểnh mặt lên trời. Nếu Diệp Thùy hiểu được lời nó nói thì sẽ là: "Ta muốn khổ luyện ngoại ngữ, không quan tâm đến việc khác".

“……” Diệp Thùy ngạc nhiên đến nỗi không thể khép miệng lại,

Tại sao lúc trước thi đại học hắn lại có quyết tâm bằng con Husky ?

"Woang, ngao ô,..." Sau vài câu giao lưu đơn giản, con Papillon tức giận, kêu một tiếng hung dữ rồi kiêu ngạo quay đầu đi. Con Teddy sững sờ, nó liếc nhìn Husky một cái rồi quay nhìn con Papillon. Nó không hiểu tại sao. Cuối cùng nó đàng nước mắt lưng tròng kêu hai tiếng, chạy theo an ủi dỗ dành con Papillon.

Con Phốc vừa thân thiết với Teddy cũng đuổi theo, dáng vẻ rất không cao hứng vì thấy Teddy thân thiết với Papillon.

Còn Husky: “Uông ô…… Wông…… Meoww…… Meowww……”

Diệp Thùy: |˚–˚|

Buổi chiều cũng có hai con chó khác tới, một con trong đó là chó vườn lông vàng. Chúng vốn là chó hoang sống ở công viên, thoạt nhìn trông gầy trơ xương. Chúng muốn trộm đồ ăn của Husky nhưng bị Husky phát hiện, bị một tiếng sủa dọa chạy.

Còn một lần là một con Schnauzer màu trắng ( ở Việt nam gọi là chó ông già hoặc chó sục Đức) . Con Schnauzer này khá lớn tuổi, lông trên người bị rụng còn lác đác lưa thưa, lại có chòm râu trắng dài càng làm nên một cảm giác già nua. Quan hệ giữa nó và Husky rất thân thiện. Husky không chỉ không có địch ý gì với nó mà còn chủ động cho nó một cái chân giò hun khói, cho nó nghỉ ngơi trong ổ của mình. Diệp Thùy cảm giác con Scgnauzer này rất thông minh , không chỉ là trí khôn mà có cả kinh nghiệm sống của người cao tuổi.

Hắn thấy Diệp Thùy, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Thùy một hồi lâu rồi quay lại nhìn Husky đang tập nói. Ước chừng hơn 10 phút sau, nó lảo đảo lắc lư đứng lên, nói với Husky: “Muốn học tiếng người thì phải học từ phát âm cơ bản nhất trước.” Đó là tiếng của nhân loại có chút cứng nhắc, nhưng lưu loát hơn mèo đen nhiều.

Diệp Thùy và Husky kinh ngạc nhìn về phía Scgnauzer, mà Scgnauzer đã ngậm cái xúc xích rời đi, như vậy, hơi có phong thái cao nhân đắc đạo……Không phải, là tư thái cao cẩu đắc đạo. Tuy nhiên nếu Diệp Thùy không thấy lúc nó đi đến chỗ cây ngô đồng giống Pháp tùy ý nâng một chân lên tiểu một phát thì cảm giác sẽ càng giống……

Thực mau, sắc trời dần chuyển đen. Sau khi ăn bữa tối bánh mì no nê xong, Diệp Thùy tìm một chỗ thoải mái nằm nghỉ ngơi, giữ sức . Husky khổ luyện ngoại ngữ cả một buổi trưa nhưng vẫn như cũ chỉ kêu vài tiếng mèo kêu. Hiển nhiên nó rất uể oải. Nó ăn vài túi cẩu lương xong sau liền nằm ngủ cạnh Diệp Thùy, trong miệng thỉnh thoảng kêu: “Uông…… Meoww? Meoww……

Thời tiết đang dần chuyển thu, ban đêm rất thanh lãnh. Chăn nệm ở chỗ ổ chó dần bị sương đọng ẩm ướt. Quá nửa đêm , Diệp Thùy tỉnh dậy. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên tàng cây lựu, bầu trời đầy sao, phảng phất so với dĩ vãng càng cao hơn. Hắn quay xuống nhìn chỗ con Husky nằm ngửa, bốn chân giơ lên trời . Tư thế ngủ của nó vô cùng cổ quái nhưng vẫn ngủ ngon lành được. Một chân nó vẫn giữ chặt quả bóng cao su kia, thỉnh thoảng còn nói mớ , khẽ kêu: “Meoww……” Cũng không biết nó đang mơ cái gì.

Diệp Thùy cẩn thận trượt xuống chăn bông, quan sát xung quanh rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua Husky. Hắn thầm thở dài một hơi. Lần này dù thành công hay không, chỉ sợ đều sẽ không có cơ hội gặp lại con Husky ngáo ngáo có chút đáng yêu này nữa. Kỳ thật hắn cũng đã nghĩ tới việc hoàn toàn thu phục con Husky này —— là thu phục không phải thuần phục —— nếu có nó trợ giúp, tỷ lệ sống sót nhất định sẽ càng cao, nhưng mà…… Hắn thấy con Husky này vừa ngáo lại nhát với túng, chỉ sợ thu phục nó sẽ rất khó khăn. Diệp Thùy lẳng lặng nhìn Husky vài lần rồi xoay người đi đến chỗ gò đất gần chỗ bầy mèo.

Tiểu Vũ Tiểu Bạch, ta tới cứu các ngươi đây!