Chương 17: Thế giới từng do nhân loại làm chủ

Ngọn lửa màu xanh nhạt nhanh chóng lan về phía lũ mèo, chiếu sáng hành lang tối đen.

Khi mèo hoa làm vỡ túi bcs đựng cồn, cồn văng khắp nơi, không ít mèo bị dính cồn trên lông. Lũ mèo tuy có trí khôn nhưng sự nguy hiểm của cồn nồng độ cao thì phải có kinh nghiệm mới biết được. Thế nên không có con mèo nào ý thức ngay được sự đáng sợ của cồn. Chúng nhìn Diệp Thùy quẹt diêm ném tới mà không có chút cảnh giác, tùy ý để que diêm rơi vào mặt đất lênh láng cồn. “Bùng” một tiếng , ngọn lửa màu xanh lam bùng lên, nháy mắt lan ra khắp hành lang.

Một vài con mèo bị dính cồn cũng bị cháy. Ban đầu cồn cháy ở lông cũng không quá đau đớn nhưng càng về sau lửa lan lên khắp người chúng. Dù lũ mèo có trí tuệ nhưng đột nhiên nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy dữ dội, chúng vẫn hoảng hoạn, tiếng thét chói tai vang khắp dãy nhà.

Nhìn qua ngọn lửa, Diệp Thùy nhìn thấy mấy con mèo đen đủi bị lửa đốt lăn lội điên cuồng trên sàn, vài con hỗ trợ đồng bọn dập lửa trên người, còn có mấy con khác phẫn nộ hướng Diệp Thùy gầm rú nhưng cũng không dám tùy tiện xông lên, thực mau, mùi lông da cháy khét kẹt tỏa ra.

Kỳ thật tuy phạm vi cồn lan trên cầu thang khá rộng, nhưng lửa cũng không quá mãnh liệt, đồng đều. Có vài chỗ không bị cồn lan đến, lấy sức mèo bật là có thể dễ dàng vượt. Nhưng đại đa số mèo thấy thảm trạng của đồng bọn nên không dám đến gần chỗ ngọn lửa.

Lúc này chúng nó sợ hãi nhớ lại thế giới khi từng bị con người thống trị.

Diệp Thùy thở phào nhẹ nhõm, ngửa đầu nhìn mập mạp cảm kích. Mập mạp cười to giọng xa truyền tới, lái Phi Miêu Hào bay lên tầng đi, hô lớn: “Đi mau!”

“Đi!” Diệp Thùy nhảy đến lưng Tiểu Bạch . Khi Tiểu Bạch bắt đầu chạy như bay lên lầu, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua đàn mèo.

Dưới sự ngăn cách của ngọn lửa, mèo đen ngồi thẳng ở phía bên kia. Quả nhiên con mèo này có khí chất lãnh đạo mà lũ mèo khác không có. Nó không kinh hoảng hay phẫn nộ mà chỉ bình tĩnh ngồi đó, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Diệp Thùy và Tiểu Bạch. Diệp Thùy có thể cảm giác được lửa giận đang âm ỉ cháy trong trong nó, hắn biết mình đã hoàn toàn chọc giận nó.

Ở hành lang tầng 5, Diệp Thùy thấy bốn người, Đường Hạo, Lâm Kiệt, Trương Thiến, cùng với một nam nhân tóc xoăn, bọn họ là những người sống sót cuối cùng trong nhóm, Diệp Thùy hơi do dự một chút rồi trầm giọng nói: “Mang bọn họ lên!”

Kỳ thật Diệp Thùy cũng không muốn quản những người này, nhưng từ khi hắn thấy mèo đen nói chuyện. Ngoài sự kinh sợ, hắn cũng minh bạch chó , mèo, cùng với rất nhiều động vật khác đều đã đạt được địa vị bình đẳng với nhân loại. Chúng có được trí tuệ, có thể học được cách giáo tiếp, thậm chí có được sức mạnh hơn hẳn loài người. Dưới tình huống như thế, cách duy nhất để con người sống sót là lập nhóm, cơ hội sống sót sẽ cao hơn.

Tiểu Bạch “Meo” một tiếng, há mồm đem Trương Thiến và Đường Hạo ngậm trong miệng rồi dừng lại một chút, Lâm Kiệt cùng nam nhân tóc xoăn vội vàng trèo lên người Tiểu Bạch. Diệp Thùy cúi người túm hai người lên, Tiểu Bạch dùng hết sức chạy lên tầng 6.

Cửa phòng mập mạp trên tầng 6 đã mở sẵn, Vương Thi Vũ lo lắng đứng cửa nhìn ra. Khi nhìn thấy Phi Miêu Hào cùng Tiểu Bạch trở về, tiểu loli hoan hô một tiếng rồi vội vàng bò qua nhưỡng cửa vào phòng. Phi Miêu Hào tiến vào rồi Tiểu Bạch nhảy tiến vào bên trong phòng, Diệp Thùy nhanh chóng nhảy xuống rồi chạy về phía cửa phòng.

Ngay lúc Diệp Thùy chuẩn bị đóng cửa, một đạo màu đen vọt lên hành lang tầng 6. Là mèo đen, cơ thể nó bị che kín toàn phỏng vết sẹo còn mang theo vài phần nhiệt khí, hẳn là nó vừa phẫn nộ vọt qua tường lửa. May mà chỉ có mình nó xông lên, xem ra những con còn lại vẫn chưa khống chế được nỗi sợ lửa.

Nó lao nhanh như một tia chớp về phía cửa phòng sắp đóng.

“Rầm”, thân thể nó đập vào cửa phòng, Diệp Thùy cảm giác cánh cửa suýt bật lại, thân thể nghiêng gắt gao chống cửa. Đường Hạo đỡ Lâm Kiệt xuống rồi cùng Trương Thiến và nam nhân tóc xoăn qua hỗ trợ.

Mèo đen đã lách nửa người qua cửa phòng, nó gồng người lên đẩy cửa định tiến vào phòng. Móng vuốt sắc bén cào từng vết xước khủng bố lên vách tường cùng cửa gỗ, trong miệng hung tàn kêu “ MEWW MEWW”, dường như quên mất nó nói được tiếng người.

Vương Thi Vũ đứng gần cửa phòng nhất, sức lực của tiểu loli cực kỳ yếu, nhưng cô bé chỉ kinh hãi một chút rồi nhanh chóng tiến lên, dùng tát cả sức lực đẩy cửa phòng.

Meoooo ——

Mèo đen kêu lên dữ dội, thân thể hắn đột nhiên hướng ra phía trước, một tay tiến vào quét về phía cạnh cửa. Nam nhân tóc xoăn là người đứng gần hỗ mèo đen quét nhất, hắn lập tức bị miêu trảo tóm lại. Móng tay sắt bén cắm sâu vào thân thể hắn rồi lập tức hắn bị kéo ra ngoài. Nam nhân tóc xoăn bắt đầu la hét vì thống khổ và sợ hãi, đôi tay vô ý thức túm loạn rồi trùng hợp tóm tay Vương Thi Vũ!

“Chùy ca ca……” Vương Thi Vũ kinh hô một tiếng, nhưng khi Diệp Thùy quay lại túm lấy tay bé thì nam nhân kia cùng Vương Thi Vũ đã bị mèo đen kéo đi ra ngoài, Diệp Thùy không nghĩ nhiều lập tức liền lao ra đi cứu người.

Nhưng ngay lúc đó Tiểu Bạch hét lên một tiếng, vừa nẫy nàng mới tiến vào phòng vì mỏi mệt nên không kịp lại đây hỗ trợ, đột nhiên nhảy ra ngoài. Nàng nhỏ hơn so với mèo đen nên dễ dàng chen qua cửa, đẩy mèo đen cùng nhau ngã lăn đi ra ngoài.

Bang! Đường Hạo, Lâm Kiệt, Trương Thiến vẫn ra sức đẩy cửa, bọn họ không dừng lại như Diệp Thùy khi Vương Thi Vũ và nam nhân bị tóm ra. Mèo đen bị Tiểu Bạch đẩy ra, cửa không có lực cản lập tức đóng lại, khoá cửa chốt lại, cánh cửa hoàn toàn đóng lại trước mặt Diệp Thùy.

“Tiểu Vũ! Tiểu Bạch! Các ngươi sao lại……” Mập mạp từ Phi Miêu Hào đi ra phát cáu, phẫn nộ xông tới, “Nhanh lên, mở cửa ra, giúp họ!”

Không nhiều lời cùng mập mạp, Diệp Thùy ngẩng đầu nhìn chỗ chốt cửa. Nó cách mặt đất có 1 mét. Ban đầu mập mạp đã buộc một sợi dây để dễ dàng mở cửa, kéo xuống một cái là cửa mở. Nhưng vừa nẫy mèo đen cào xước đã làm cái dây nhỏ kia rơi xuống đất. Diệp Thùy hơi chần chừ rồi lùi về phía sau một chút, chạy lấy đà vài bước rồi bật lên đến chỗ then cửa. Nhưng cực hạn của hắn chỉ có trên dưới 30 cm, cách then cửa còn rất xa. Trên cửa “ phịch” một tiếng nhỏ, hắn đâm vào cửa rồi trượt xuống dưới.

Bên kia cánh cửa truyền đến tiếng kêu thê lương cửa Tiểu Bạch cùng với tiếng khóc của Tiểu Vũ. Diệp Thùy lòng nóng như lửa đốt, mập mạp đi đi lại lại nghĩ cách. Sau đó linh quang chợt lóe, hắn vội vàng chạy đến Phi Miêu Hào. Đường Hạo, Trương Thiến, Lâm Kiệt nhìn nhau, vất vả mới đóng được cửa, bọn họ không nghĩ lại mạo hiểm mở cửa. Tiểu Bạch, Vương Thi Vũ thậm chí nam nhân kia, mạng bọn họ đương nhiên không quan trọng bằng mạng chính mình …… Đường Hạo nhìn Diệp Thùy tiếp tục chuẩn bị nhảy lấy đà, nhịn không được mở miệng nói: “Tiểu Diệp, ngươi bình tĩnh một chút……”

“Ta bình tĩnh cái . con . mẹ. ngươi !” Diệp Thùy thoá mạ một tiếng, lại lần nữa nhảy lấy đà, nhưng vẫn như cũ không chạm tới then cửa, đập vào cửa té xuống.

Bên này mập mạp đã khởi động Phi Miêu Hào lái tới, hô lớn: “Mau lên đây, ta mang ngươi đi.”

Diệp Thùy lập tức hướng Phi Miêu Hào chạy tới, nhưng ở ngay lúc này, một trận choáng váng kịch liệt đột nhiên ập đến, cùng một cảm giác mỏi mệt không tả xiết. Hắn cố di chuyển cơ thể, nhưng cảm giác càng nặng nề. Lúc đánh nhau cùng mèo đen rồi vừa vận động kịch liệt phảng phất đã làm cạn kiệt thể lực của hắn. Mập mạp ngồi trên Phi Miêu Hào còn kêu cái gì, nhưng Diệp Thùy đã vô lực ngã trên đất.

Ngoài cửa, tiếng kêu của Tiểu Bạch cùng mèo đen vẫn kịch liệt, mơ hồ còn có tiếng khóc của Vương Thơ Vũ , ý thức của Diệp Thùy lại rơi vào trạng thái hôn mê.

Trong lúc hôn mê, hắn thấy một tấm bia đá màu đỏ ……