Chương 18: Biến đổi từ tấm bia đỏ

Tấm bia đá màu đỏ đứng sừng sững ở giữa thảo nguyên hoang dã, bốn phương tám hướng bao quanh rất nhiều loài động vật. Diệp Thùy chưa bao giờ nhìn thấy nhiều loài đồng thời xuất hiện như vậy. Phảng phất như toàn bộ sinh vật trên Trái Đất đều tụ tập ở nơi này. Bọn chúng tôn kính nhìn tấm bia đá, thần thái bình thản. Nhân loại cũng chỉ là một phần không quá nổi bật trong đó. Tấm bia đá tản ra hồng quang nhàn nhạt, chiếu rọi lên mỗi một con vật, làm tất cả đều không tự chủ được sinh ra cảm giác thuần phục, tôn thờ.

Diệp Thùy không biết tấm bia này đại biểu cái gì, thậm chí hắn cũng không biết chính mình đang làm gì ở đây. Hắn chỉ cảm giác được ánh sáng màu đỏ chiếu rọi trên người. Vì thế, hắn yên lặng cảm nhận…… Thay đổi nào đó mà tấm bia đá mang lại.

Không biết bao lâu sau hắn mới thoát khỏi trạng thái quỷ dị này. Tỉnh táo lại, Diệp Thùy phát hiện chính mình đang nằm trên sàn nhà lạnh băng, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đã là ban ngày. Tình huống như ngày đầu tiến hắn tỉnh dậy sau mạt thế. Hắn loạng choạng đứng dậy, nhớ lại tình cảnh lúc trước. Sắc mặt của hắn trở nên vô cùng khó coi, quay đầu nhìn quanh, mong thấy được Vương Thi Vũ và Tiểu Bạch.

“Điều này quá điên rồ……Hiện tại lũ mèo kia đã thành tinh rồi, ngươi thấy rồi đấy, không thể cứu bọn họ được……” Đó là tiếng Đường Hạo, hắn đang tranh luận với mập mạp.

Lâm Kiệt ngồi xổm một bên, uể oải gặm bánh quy, còn Trương Thiến đang vuốt phẳng bộ váy dài lấy từ chỗ mập mạp.

Mập mạp mặt đỏ tía tai tranh luận: “Ta không khiến các ngươi đi cứu bọn họ, ngươi lảm nhảm cái gì? Chờ Chùy tỉnh chúng ta sẽ xuất phát!” Nói xong hắn nhìn ra chỗ Diệp Thùy, phát hiện Diệp Thùy đang bò dậy, hắn vui vẻ nói “Ngươi tỉnh!”

Đường Hạo, Lâm Kiệt, Trương Thiến đều quay lại nhìn, sắc mặt khác nhau. Diệp Thùy nhăn mặt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, hiện tại mới là sáng sớm. Hắn đã ngất xỉu tàm 5-6 tiếng. Hắn nhìn mập mạp hỏi: “Tiểu Vũ và Tiểu Bạch đâu? Lúc ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì?”

“Tiểu Vũ Tiểu Bạch bị con mèo đen mang đi……” Mập mạp vội vàng kể lại tình hình lúc đó. Sau khi ngươi ngất đi, Tiểu Bạch bị mèo đen trấn áp, Vương Thi Vũ khóc không ngừng. Mèo đen thử đập cửa vài lần nhưng không được. Rồi nó nói “Nhân loại…… Đến công viên…… Tìm ta, nếu không…… Giết các nàng.” Đó là lời nhắn cho Diệp Thùy, mập mạp nói xong bổ sung thêm, “Bọn họ hiện tại còn sống, bất quá người tóc xoăn chắc là đã chết, ta dùng kính viễn vọng thấy Tiểu Vũ bị nhốt vào lồng sắt, Tiểu Bạch thoạt nhìn thì bị thương nhẹ, đang bị mấy con mèo trông trừng. Con mèo đen dùng họ làm con tin bắt ngươi phải đi ra đó.”

“Đó chắc chắn là một cái bẫy, Tiểu Diệp, mèo đen đã coi ngươi như cái đinh trong mắt. Hiện tại nhân loại đều trở nên yếu ớt bất kham, chỉ riêng ngươi có khả năng uy hiếp đến chúng. Nếu ngươi đi đến đấy thì chúng sẽ không để ngươi sống đâu.” Đường Hạo vội vàng khuyên bảo Diệp Thùy.

Từ lúc nghe mập mạp nói, Diệp Thùy vẫn trầm mặc. Hắn cảm giác đói khát cùng cực. Khi nhìn thấy cái bánh quy bên cạnh, hắn liền tóm lấy ăn ngấu nghiến. Lúc này, Trương Thiến từ từ tiến đến chỗ Diệp Thùy, giọng mang vài phần quyến rũ nói: “Diệp Thùy, ngươi nhất định rất mỏi mệt đi, ta từng học mát xa, để ta giúp ngươi mát xa một chút nhé?”

Diệp Thùy liếc mắt nhìn Trương Thiến một cái rồi không để ý, trực tiếp đi đến chỗ đỗ Phi Miêu Hào trên bàn tủ sách. Hắn vừa vội ăn vừa bảo mập mạp: “Đi thôi.” Đi cứu bọn Tiểu Vũ thì sao phải thương lượng với do dự? Liền tính là bẫy rập cũng không thể bỏ mặc họ.

Mập mạp đắc ý liếc mắt nhìn đám Đường Hạo, vội vàng đi lên: “Ba kẻ nhát gan bạch nhãn lang đó lải nhải với ta cả một buổi tối, khuyên ta từ bỏ cứu Tiểu Vũ Tiểu Bạch, còn bảo ta thuyết phục ngươi không cần xúc động, hừ, biết thế lúc trước không nên quản đám người này làm gì.”

“Tiểu Diệp!” Đường Hạo vội vàng chạy tới chỗ Diệp Thùy , khuyên nhủ nói: “Nghe ta nói, cứu Tiểu Vũ đương nhiên không phải là không có cách, nhưng mà chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn, mọi người cùng nhau nghĩ cách được không?”

Trong lúc Diệp Thùy hôn mê, Đường Hạo đã suy xét rất nhiều. Tầng 6 rất cao, cửa phòng rất chắc chắn, mèo đen dù hung dữ thì cũng chỉ là con mèo, nó không có cách vào tới. Hắn có chút ảo não khi không chuyển lên đây sớm hơn.

Hắn cũng thấy máy bay được mập mạp cải tạo, nhưng hắn cho rằng hiện tại đi ra ngoài tìm chỗ ở khác không phải là lựa chọn tốt, cứ ngốc trong phòng này là an toàn nhất. Cái máy bay kia có thể dùng để thu thập đồ ăn. Hắn cho rằng hiện tại đã không tồi. Những người già yếu bệnh tật đều đã bị lũ mèo bắt đi hoặc giết chết. Giờ đã không còn gánh nặng, những người còn lại đều là người trẻ tuổi khỏe mạnh, tỷ lệ sống sót đã lớn hơn nhiều.

Diệp Thùy có lẽ sẽ bốc đồng muốn đi cứu người. Nhưng loại sinh viên mới tốt nghiệp đại học này hắn đã thấy nhiều. Diệp Thùy mới nhận thức bọn Tiểu Vũ với con mèo kia gần một tháng, cảm tình có thể có mấy. Chỉ là người trẻ tuổi bốc đồng mà thôi. Ba lần bốn lượt Diệp Thùy mạo hiểm cứu đám bọn họ đã thể hiện bản tính hiện lương của hắn. Trong mắt Đường Hạo, đó chính là mềm yếu. Người dễ hàng động theo cảm tính như vậy, đến cuối cùng cũng sẽ bị hắn khống chế thôi. Từ trước hắn đã có ý tưởng này, Diệp Thùy là một người rất có ích. Nếu hắn có thể lợi dụng , sai bảo thì quá tốt. Hắn từng là giám đốc, xây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, thủ đoạn đương nhiên phải hơn một sinh viên mới tốt nghiệp.

Nếu cứ như vậy thì tương lai thực không tồi.

Đường Hạo mỉm cười, thậm chí còn đưa tay vỗ vai Diệp Thùy: “Tiểu Diệp a, ngươi bình tĩnh một chút……”

“Ta bình tĩnh cái .con.mẹ.ngươi.” Diệp Thùy rất bình tĩnh, cười như không cười nhìn Đường Hạo.

Đường Hạo lập tức liền đơ mặt, lần trước Diệp Thùy muốn mở cửa đi cứu Tiểu Bạch và Tiểu Vũ cũng mắng hắn như vậy …… Vẻ mặt của hắn liền trở nên rất khó coi, nhìn Diệp Thùy lướt qua hắn , đi chỗ mập mạp , hắn tức giận hô lớn: “Các ngươi đi cứu bọn họ thì đi, nhưng phải để cái máy bay kia lại! Chúng ta là người sống sót cuối cùng trong khu này, chúng ta có quyền lợi sử dụng cái máy bay điều khiển từ xa kia.”

“Ta sát!” Mập mạp có chút ngạc nhiên liếc nhìn Đường Hạo một cái, không nghĩ hắn có thể nói ra việc đáng xấu hổ này.

Diệp Thùy bỗng nhiên nhíu mày, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ quái nào đó. Hắn như hoàn toàn không nghe lời Đường Hạo nói, yên lặng đi đến chỗ bàn để sách, bước chân càng lúc càng nhanh. Sau đóhắn bật nhảy lên. Mặt bàn cao hơn 1m, đối với người tý hon là một khoảng cách cực khủng bố, như tòa nhà cao tầng, nhưng mà Diệp Thùy chỉ cần một bước nhảy là lên tới.

Hắn đứng ở trên mặt bàn, như thể lúc này mới nghe ra tiếng Đường Hạo nói, hắn từ trên cao nhìn xuống nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa, vừa rồi ta không nghe rõ.”

“……” Đường Hạo run rẩy một chút, môi khẽ động đậy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Trương Thiến và Lâm Kiệt cũng kinh hãi nhìn Diệp Thùy. Bọn họ biết Diệp Thùy vẫn có bảo lưu sức mạnh sau khi bị thu nhỏ, nhưng lại không nghĩ Diệp Thùy có thể một bước nhảy cao như vậy. Rốt cuộc lực lượng của hắn bảo lưu lại bao nhiêu? Mập mạp cũng hoàn toàn ngây dại.

Lúc này Diệp Thùy cũng là thập phần kinh ngạc. Lúc trước mở cửa cứu Tiểu Vũ và Tiểu Bạch, hắn đã cố hết sức nhảy lên chỗ then cửa mà không được. Bàn này còn cao hơn chỗ then cửa nhiều. Nhưng mà, hiện tại hắn lại dễ dàng nhảy lên. Hơn nữa hắn còn cảm giác lực lượng của bản thân cũng cường đại hơn rất nhiều…… Là bởi vì lần hôn mê đó sao?

Trong lúc hôn mê, hắn thấy được tấm bia đá màu đỏ, đủ các loại động vật vây quanh bốn phía, quang mang màu đỏ chiếu rọi ở trên người mang đến cảm giác ấm áp. Kia không phải mộng, bởi vì cảm giác quá rõ ràng. Tấm bia đá màu đỏ kia hẳn là thiên thạch làm nhân loại thu nhỏ và cho động có vật trí tuệ đi?