Chương 16: Chiến đấu với mèo đen

Khi Diệp Thùy hướng mèo đen khiêu chiến, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng động thủ. Ngay khi mèo đen trào phúng, miêu trảo liền giáng xuống. Hắn lập tức liền mở kéo ra, nhằm ngay miêu trảo.

Nhưng hiển nhiên mèo đen khác mèo hoa bị Diệp Thùy đánh lui lúc trước. Có lẽ do nó thấy Diệp Thùy dùng kéo cắt thương mèo hoa nên đã học được kinh nghiệm. Miêu trảo không đánh vào tầm cắt của kéo mà đột nhiên quét ngang ra ngoài. “Xoảng”, Diệp Thùy ngã sang một bên, kéo văng ra khỏi tay.

Diệp Thùy cả kinh, hắn lập tức xoay người lại nhặt kéo, miêu trảo lại từ không trung đập xuống.

Lần này, móng vuốt hung hăng ấn mạnh lên người Diệp Thùy. Sau tận thế, nhân loại vô cùng yếu ớt, thậm chí còn không bằng con chuột. Một đòn này dễ dàng ép chúng thành thịt nát, đây là điều mèo đen phát hiện trong mấy ngày qua. Nhân loại bây giờ chẳng còn là cái thá gì…… Nhưng nam nhân từng thương hại cho nó một cái đùi gà lại không bị áp thành thịt vụn, tay hắn nắm chặt chân nó, thậm chí nó còn cảm thấy được cảm giác đau đớn ở chân.

Độc nhãn hiện lên vẻ kinh ngạc. Nó tiếp tục dùng sức ép xuống phía dưới, thân thể cong lên nhưng Diệp Thùy vẫn như cũ giữ chặt móng vuốt hắn, như thể nó đang ấn tay trên một cục đá. Kẻ này quả nhiên khác những nhân loại kia…….

Ở ngày đầu tiên sau khi tận thế phát sinh, mèo đen xuất hiện ở trước cửa sắt, một ngoạm đem Ngô lão thái nuốt vào miệng. Khi một mình Diệp Thùy kéo cửa sắt đóng lại, mèo đen đã lưu ý tới hắn, nó còn nhớ rõ Diệp khác những kẻ sống trong khu nhà này. Kẻ duy nhất trước tận thế không coi nó như rác rưởi, không đánh đập nó mà còn chiếu cố nó. Cho nên nó chậm chạp không tấn công tòa nhà này, đồng thời, cũng bởi vì có mục đích riêng nên mới canh chừng chặt chẽ nơi này.

Bất quá lúc trước hảo cảm của nó đối với Diệp Thùy cũng chỉ hơn nhân loại bình thường chút. Nó biết Diệp Thùy cho nó một cái đùi gà chỉ là thương hại, đem nó như…… Dùng ngôn ngữ nhân loại, ăn xin. Nó không muốn bị kẻ nào thương hại nhưng đương nhiên, nó sẽ cấp nam nhân này một ít đặc thù chiếu cố, ví dụ như để hắn làm quản lý nô lệ nhân loại của nó.

Nhưng hiện tại nó phát hiện người này khác hẳn những nhân loại khác, hắn hoàn toàn có sức mạnh để chiến đấu với nó.

“MEO!” Mèo đen cảnh giác, cùng với tiếng kêu, móng vuốt sắc bén vọt ra từ đệm thịt giống như lưỡi dao, duỗi về phía mặt Diệp Thùy. Diệp Thùy có thể nhìn thấy mèo lộ ra vẻ hung ác biểu tình.

“Moewww ——”lại là một tiếng thét chói tai, Tiểu Bạch đột nhiên vọt lại đây. So với mèo đen cùng những con mèo khác ở đây, nàng trông rất nhỏ yếu, nhưng lúc này nàng lại hung hãn dị thường, cắn mạng vào chân mèo đen đang áp Diệp Thùy.

Mèo đen tức khắc bị thương, trong miệng gầm rú một tiếng, vội vàng vung trảo đem Tiểu Bạch ném ra. Tiểu Bạch ngã lăn trên mặt đất quay cuồng một chút rồi tiếp tục vọt lại nhào hướng mèo đen. Mèo đen gào một tiếng uy hiếp, nó xù lông lên, cái đuôi to khỏe dập vào người Tiểu Bạch khiến nàng ngã xuống đất.

Lũ mèo kia lại lần nữa phát ra tiếng rúc ríc, cười nhạo Tiểu Bạch không biết tự lượng sức mình. Làm sao một con mèo nhỏ yếu bị bắt nạt trong công viên lại có thể đánh bại được mèo đen hung hãn.

Mèo đen nhe răng, từ từ đi đến trước mặt Tiểu Bạch, nâng lên miêu trảo, đem nàng áp chặt, trong miệng “Meo meo” kêu vài tiếng. Âm thanh phẫn nộ như đang quở trách Tiểu Bạch vì nhân loại, động thủ với đồng loại, chỉ trích Tiểu Bạch phản bội miêu tộc. Nhưng đột nhiên mèo đen ngừng lại, phảng phất có chút sững sờ nhìn về phía sau.

Diệp Thùy đứng ở trên bậc thang, tay nắm cái đuôi của nó.

Cái đuôi vừa to vừa dài, Diệp Thùy khó khăn lắm mới tóm chặt được. Lúc này, từ thân thể tý hon cao không quá 10cm của Diệp Thùy bộc phát lực lượng kinh người. Kinh nghiệm mấy năm chiến đấu ở công viên làm mèo đen cảm giác thấy nguy hiểm. Nó vội vàng huy động miêu trảo định bắt lấy bậc thang nhưng thân thể lại không ngừng bị kéo về phía sau.

Diệp Thùy nghiến răng, dùng hết toàn lực, kéo mèo đen lui về phía sau rồi nhảy lên, ném mạnh mèo đen xuống mấy bậc thang. Một khắc này trông hắn cực kỳ khí phách!

Mèo đen quay một vòng trên không, kêu một tiếng có chút thê lương “Meo”, rồi lăn về phía dưới. Những con mèo khác đều sợ ngây người. Nhân loại, nhân loại yếu đuối vậy mà lại có thể làm được điều này!

Đừng nói chúng nó, kỳ thật lúc này ngay cả Diệp Thùy cũng bị dọa sợ ngây người . Hiện tại hắn có một loại cảm giác, nếu hắn bị hamster vây công thì nhất định sẽ không chật vật như lần trước. Tuy hắn bị rút nhỏ nhưng sức mạnh lại không giảm đi. Chỉ là hắn chưa biết cách vận dụng—— muốn thành thạo sử dụng sức mạnh này chỉ dựa vào luyện tập không đủ, hắn phải thực chiến.

Mèo đen ngã lăn xuống thang lầu, lũ mèo còn lại lo lắng, nhanh chóng đi xuống. Xem ra chúng nó rất quan tâm lão đại. Nhất thời không có chú ý Diệp Thùy và Tiểu Bạch. Diệp Thùy cảm giác hư thoát, vội vàng nhảy lên Tiểu Bạch: “Chúng ta đi mau!”

Tiểu Bạch không bị thương, vội vàng chạy lên tầng.

Mèo đen vội ra hiệu, vì thế, những con mèo kia vội quay lại, đuổi theo hướng Diệp Thùy cùng Tiểu Bạch.

Diệp Thùy vừa bộc phát sức mạnh nhưng vẫn lo lắng, cứ như vậy thì trốn không thoát, Tiểu Bạch căn bản không có khả năng chạy nhanh hơn chúng…… Liền ngay lúc đó , tiếng “Ong ong ong” đột nhiên vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn, trên không, Phi Miêu Hào đã đến.

Trong cabin, mập mạp hướng Diệp Thùy phất tay ra hiệu, giọng hắn từ không trung truyền xuống: “Hỗ trợ đây, vũ khí bí mật có tác dụng.”

“Vũ khí bí mật?” Diệp rũ không khỏi sửng sốt, vũ khí bí mật? Khi hắn nhìn đến mập mạp lái Phi Miêu Hào làm này nó hơi nghiêng sang một bên, một thứ nhanh chóng lăn từ cabin ra, Diệp Thùy rốt cuộc cũng biết vũ khí bí mật là gì: Cồn, túi cồn hắn đã buộc!

Mập mạp điều khiển Phi Miêu Hào bay giữa đàn mèo với Tiểu Bạch, cồn nhanh chóng chảy xuống cầu thang, đồng thời Phi Miêu Hào lại nghiêng sang vài thanh gỗ rơi xuống chỗ Diệp Thùy. Nói là thanh gỗ nhưng thực tế đó là diêm, không biết mập mạp mua được ở đâu, là loại này chỉ cần ở quẹt trên mặt đất cũng có thể cháy.

Túi cồn rơi trên bậc thang, ngay chỗ Diệp Thùy.

Diệp Thùy nhảy xuống lưng Tiểu Bạch, nhặt diêm, chỉ cần cồn cháy, không chắc có thể làm lũ mèo thương nặng , nhưng ít nhất có thể ngăn bọn chúng một lúc. Thực mau, Diệp Thùy đã vọt tới que diêm gần nhất, quẹt nó, “xoạt” một tiếng, que diêm phát ra ngọn lửa trông như một cây cây đuốc.

Tiếp theo Diệp Thùy xoay người chuẩn bị đem que diêm châm cồn, nhưng hắn đột nhiên ngây dại ——

Phanh, phanh, phanh, Diệp Thùy đẩy túi cồn lăn xuống vài bậc thang, tuy rằng mỗi một lần đụng xuống đất nó bị căng như sắp vỡ, nhưng mà nó không rách……Chất lượng quá tốt đi?

Mập mạp đang lái Phi Miêu Hào cũng choáng váng, đây là vấn đề hắn không hề ngờ tới!!!

Bất quá, Diệp Thùy và mập mạp thấy vẫn có hy vọng, khi túi cồn lăn xuống chân con mèo hoa. Không biết có phải là bản năng hay không, nó hạ móng vuốt xuống, nháy mắt đâm thủng bcs, cồn văng tung toé ra, mùi cồn nồng đậm tỏa khắp bốn phía.

Diệp rũ lập tức nắm chắc thời cơ, đem que diêm ném qua đi.

“Phùng——”

Ngọn lửa lan đến chỗ lũ mèo.