Chương 13: Những cái chết kì lạ

Tôi ngậm ngùi, những tưởng còn có tình yêu trên đời, vậy mà tình yêu rồi cũng không còn, khi năm tháng đã bào mòn, sự chịu đựng của con người dường như cũng chỉ có giới hạn. Bố mẹ mình mới là người không tiếc mà vì mình chịu nhục cả một đời, còn ai có thể thương mình không vụ lợi như thế được chứ.

- Rồi sao dì mất tích vậy mẹ?

Tôi khi xưa còn bé, chỉ thấy cái bề ngoài của dì, không hề hiểu được chuyện ẩn sâu bên trong cuộc sống đầy đau khổ của dì.

Mẹ tặc lưỡi, thở dài một cái, mới tiếp tục kể.

[Sau khi dì hòa trở về nhà, lúc tỉnh thì không sao, lúc điên lại chạy sang nhà chú Thành. Chú Thành sau khi trả dì về cho bà Đông, thì chỉ qua nửa năm đã lấy vợ mới. Người vợ mới lại cực kỳ đanh đá chua ngoa, thường hay trì triết chú mỗi khi bị dì Hòa làm phiền. vì vậy mà chú càng trở lên hung hãn hơn. Lúc đầu thì chỉ kéo về nhà trả cho bà Đông, sau chú ấy lấy gậy, lấy dép đuổi thẳng cổ dì. Còn dụ đám con nít ném đá dì nữa.

Từ một cô gái xinh đẹp là thế, cơ thể dì ngày càng héo mòn, gầy gò, da đen nhẻm vì lang thang ngoài nắng. Mái tóc dài bồng bềnh, vì bà Đông không gội được thường xuyên nên cũng bị cắt cụt như đàn ông, nhiều khi đang cắt dì điên loạn chạy, khiến nó lởm chởm như một cái đống rơm trên đầu. Duy chỉ còn lại đôi mắt, vẫn to tròn và sáng đẹp, nhưng nó hơi vô hồn mỗi khi dì lên cơn điên loạn.

Cũng tại cái sự điên loạn của dì mà dẫn đến chú Thành và vợ mới thường xuyên xảy ra cãi cọ, ngay cả khi mới cưới nhau không lâu. Đỉnh điểm là lần đó, dì chạy vào phòng của vợ chồng chú, không hiểu tha lôi từ đâu tới một con rắn khá to. Bàn tay gầy guộc của dì, bóp chặt vào đầu nó, giơ lủng liểng trước mặt vợ của chú. Cô ta hét toáng lên sợ hãi, chạy ra khỏi nhà và về nhà mẹ đẻ.

Trước khi đi, cô ấy còn quay lại, quắc mắt lên nói:

- Anh mà không tìm cách xử lý mọi chuyện êm thấm, tôi sẽ không trở về cái nhà này nữa. Tôi nói cho anh biết, tôi đã có thai rồi, không thể cứ mãi sống trong thấp thỏm lo âu với cái thứ điên loạn đó được.

Bà mẹ chồng nghe thấy con dâu có thai, lại sắp bỏ về nhà mẹ đẻ. Ba máu sáu cơn bà Tầm lôi dì Hòa ra khỏi phòng, lấy cái đòn gánh phang tới tấp vào người dì. Con rắn từ tay dì tuột ra, lao vào, đớp vào tay bà Tầm một cái.

- Á… Thành ơi, cứu mẹ!

Chú Thành lao tới, cõng mẹ chạy lên bệnh xá, chỉ còn lại dì Hòa đứng giữa sân nhìn theo ngơ ngác. May là vẫn kịp thời, con rắn đó có độc, được các y bác sỹ cho thuốc nên bà Tầm đã qua khỏi được cơn nguy kịch.

Cũng trong đêm đó, dì Hòa mất tích, không ai thấy tung tích của dì nữa. Có người nói, sau khi dì tỉnh táo lại, không chấp nhận được con người lúc điên loạn của mình mà bỏ nhà ra đi. Cũng có người nghi ngờ, việc mất tích của dì Hòa liên quan đến mẹ con bà Tầm, nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán.

Nhà bà Đông báo công an xã, cho người khắp nơi tìm kiếm cũng không thấy con gái đâu. Những ngày tháng sau đó, cả cái xóm nhỏ này đều rơi vào trầm lắng, yên ả. Thỉnh thoảng đêm lại nghe tiếng khóc của bà Đông vẳng giữa đêm, nó ai oán, thương tâm vô cùng.

Sau đúng 49 ngày sau khi dì Hòa mất tích, thì bà Tầm đột ngột bị rắn cắn giữa đêm khuya ở sau nhà - giờ là nhà thờ họ Đặng.

12 giờ đêm, cả xóm nghe tiếng hét thất thanh của bà ấy, liền lục tục kéo nhau đến, thì bà ấy đã chết. Miệng sùi bọt trắng bên mép, mắt trợn ngược lên. Trên mặt bà Tầm đầy máu tươi do tự mình cào lên. Móng tay bà vẫn còn dính đầy da. Mùi tanh nồng từ miệng bà ta phả ra, hệt như mùi máu cá.

Từ đó, người ta đồn nhau là dì Hòa chắc chắn đã chết ở đâu đó, và quay về để báo thù những người đã từng hành hạ, sỉ nhục mình.

Hai năm sau đó, thường xuyên có những cái chết lạ thường ở phía sau nhà bà Tầm, tổng cộng là sáu vụ. Vì vậy mà chú Thành cùng vợ con chuyển đi nơi khác. Rồi một tuần trước, vợ của chú ấy tự nhiên quay về, treo cổ trên cây khế sau vườn.]

Tôi nhìn mẹ, lúc này đã dấy lên nỗi sợ hãi vô cùng. Không ngờ ở đây lại xảy ra những chuyện quái gở tới như vậy. Nhìn ra bầu trời lúc này đã rạng sáng, đầu tôi ong ong đầy những suy nghĩ đáng sợ về mảnh vườn âm u phía sau nhà thờ họ Đặng mà mình đã mơ hồ tới đó vào giữa đêm khuya.

Mẹ cầm chặt tay tôi nói:

- Thường những người trước khi chết ở đó sẽ bị mộng du tới khu vườn phía sau nhà bà Tầm trước đây. Mẹ sợ…

Mẹ bỏ lửng câu. Tôi biết mẹ muốn nói gì, bản thân cũng không dám nghĩ tới kết cục mà tôi sẽ gặp phải.

- Mẹ đừng lo. Con đi khỏi đây chắc sẽ không sao đâu.