Chương 9: DARK SCARTNER- BỌ CẠP KIM CƯƠNG ĐEN (3)

Trong lúc đó, Yuuto cảm thấy ma lực bản thân đang cạn kiệt. Số viên thuốc hồi phục đã hết. Cậu lướt nhìn một lượt phía sau và nhận ra toàn bộ đã kịp rút lui. Mọi người đã phân chia thành hàng ngũ và đang chuẩn bị niệm phép.

Con Bọ cạp vẫn giãy giụa không ngừng, và cứ cái đà này thì chỉ sau vài giây ngưng biến đổi thì nó sẽ thoát ra thành công. Cậu phải tận dụng khoảng thời gian ít ỏi đó để tạo ra khoảng cách giữa cả hai. Mồ hôi từ trán chảy xuống mắt cậu. Yuuto chưa từng ở trong trạng thái căng thẳng tột độ tới mức trái tim đập thình thịch vào lồng ngực thành tiếng như thế này bao giờ.

Cậu vẫn đang chờ đợi thời điểm chín muồi.

Và rồi đã tới lúc cậu thấy những viên đá xuất hiện những vết nứt đang lớn dần, cậu sử dụng lượng ma lực ít ỏi còn lại để “Biến đổi” lần cuối cùng để kìm hãm con quái vật trước khi đâm đầu chạy thoát.

Đùngggg

Vài giây sau khi Yuuto tháo chạy, con quái vật bật dậy rít lên những âm thanh khó chịu. Ánh mắt nó nhìn Yuuto với tràn đầy cảm xúc phẫn nộ, nó lại rút lên một tiếng làm rung lắc cả cây cầu, đoạn nó dồn toàn lực để đuổi theo Yuuto.

Song, ngay khoảnh khắc tiếp theo là một cơn bão ma thuật công kích đủ loại thuộc tính ập đến.

Những đòn ma thuật đa sắc màu như cơn mưa sao băng giữa trời đêm đánh thẳng vào người con Dark Scartner. Tuy không thể gây được thương tích, song luồng ma thuật này đủ sức giữ chân con ác thú lại một chỗ.

Nai xừ~ Yuuto vẫn cắm đầu chạy. Cái cảm giác những đòn ma thuật chết người bay sượt qua trên đầu thật vi diệu, song Yuuto chắc cú rằng bọn học sinh gian lận không thể nào có thể đánh trượt cho được. Khoảng cách hiện tại giữa cậu và con Quái vật hiện tại đã được nới rộng hơn ha mươi mét.

Bỗng gương mặt của cậu biến sắc trong thoáng chốc.

Trong vô số các ma thuật đang bay qua, một phép Hỏa Cầu đã đi trệch quỹ đạo... hướng về phía của Yuuto. Hiển nhiên là nó được cố tình phát động nhằm thẳng vào cậu.

Tại sao chứ!? Tôi đã câu giờ cho mấy người mà? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

Sự nghi vấn và bối rối bao trùm lấy cậu, như một cuộn phim đang tua trước mắt khiến Yuuto không khỏi kinh khiếp.

KBoommm

Rốt cuộc... cây cầu đã bắt đầu sụp đổ.

Phải hứng chịu những đòn công kích cực mạnh diễn ra liên tục, cuối cùng sự chịu đựng của cây cầu đá đã vượt quá giới hạn.

Con Bọ Cạp rống lên, dùng càng và chân cào cấu khẩn thiết vào những lát đá nghiêng đổ vỡ. Tuy nhiên, chỗ bám víu của nó cũng đã sụp xuống, biến mất không chút chống cự vào vực thẳm đen ngòm. Con Dark Scartner rít lên một tiếng khó nghe trước khi tắt hẳn.

“Grrrff…”

Và rồi, chỗ của Yuuto đang chạy tới sụp xuống hoàn toàn. Cậu ngẩng mặt lên trần trong khi rơi xuống vực thẳm, tay chới với tới luồng sáng đang rời xa khỏi tầm mắt...

Tiếng rít chói tai vang vọng rồi cũng tắt dần, cây cầu đá cũng sụp đổ tạo nên những âm thanh chấn động không gian,… và rồi… Yuuto cũng đã bị bóng đêm nuốt chửng.

Nội trong khoảnh khắc ấy, thời gian bỗng chốc ngưng đọng như một thước phim quay chậm, và Katori chỉ biết trơ mắt đứng nhìn mọi chuyện diễn ra trong tuyệt vọng.

Cô nhớ lại những gì vừa xảy ra đêm hôm trước. Tại căn phòng ánh trăng soi rọi, hai người cùng tâm sự với nhau trong khi thưởng thức món giả trà mà cô chẳng dám bảo là hợp khẩu vị như một lời khen ngợi. Có lẽ đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối mà cả hai được thoải mái nói chuyện với nhau đến như vậy. Và cả nụ hôn trộm đêm hôm đó khiến Katori mất ngủ-nhưng đó cũng chỉ là phần phụ.

Điều quan trọng nhất của tối hôm đó chính là ước hẹn “bảo vệ Yuuto.” Là ước hẹn mà Yuuto đã đề xuất vì Kaotri nhằm xoa dịu nỗi bất an trong lòng. Chứng kiến cảnh tượng Yuuto biến mất vào sâu trong vực thẳm, ký ức của thời khắc đó liên tục lặp đi lặp lại hiển hiện trong tâm trí cô.

“Yuutooooooo-kunnnnnnnnnnnn”

Hức

“Buông mình ra, mình phải tới chỗ cậu ấy”

“Katori ko được, Katori”-Eri

Eri và Suzu phải dùng hai tay ghìm chặt Katori lại vốn chực chỉ muốn nhảy bổ ra bất kì lúc nào. Khó mà tin nổi một thân hình mảnh dẻ như thế lại bộc phát một sức mạnh vượt xa mức thông thường, giãy dụa tìm cách thoát ra.

“Katori! Ngay cả cậu cũng muốn chết sao? Đã quá trễ cho Yuuto-kun rồi! Bình tĩnh lại đi! Cứ như vầy thì cậu sẽ bị tổn thương mất!”-Maru cố sức an ủi cô.

“Quá trễ cái gì? Cậu ấy vẫn còn ở dưới đó và đang đợi chúng ta giúp đó”-Katori tự huyễn hoặc mình, cô ko muốn tin điều cô vừa thấy.

Biết là tranh cãi gì cũng vô dụng, thủ lĩnh Merlin dạm bước tiến lên phía trước ngay lúc đó, đoạn dùng lực tay đập mạnh xuống gáy của Katori. Cô giật người một phát rồi ý thức tắt lịm. Hay tay ôm lấy Katori mệt lử không còn hơi sức, Maru đưa mắt toan trừng trừng nhìn thủ lĩnh Merlin. Đoán trước là cậu ta sẽ buông lời trách cứ, Suzu liền cúi đầu trước thủ lĩnh như để can thiệp.

“Thật sự xin lỗi. Cảm ơn ông rất nhiều.”

“Haizzz... đừng cảm ơn làm gì. Bọn ta không thể để một ai khác phải hi sinh nữa. Chúng ta phải toàn lực rút lui khỏi mê cung... Giao phó cô bé cho nhóc vậy.”

“Vâng”