Con quái nhìn trân trối Maru đang rên khẽ một tiếng như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta. Và như cụ thể hóa điều đó, ngay lập tức con quái giương hai cái càng lên trần. Cái đuôi lộ ra trên đầu phát ra tiếng xè xè trong khi bắt đầu nóng đỏ. Cuối cùng, toàn bộ giáp trụ trên người con quái bị nung lên giống hệt như dung nham.
“Chết tiết, nó bắt đầu phát tiết rồi”-Merlin
“Đừng có đứng chết dí ở đó nữa! Mau chạy đi!”
Tuy nhiên nó đã lập tức lao lên. Và rồi, con quái nhảy chồm lên đầu nhóm Maru, nom cái đuôi nóng đỏ nhìn từ dưới lên tựa như một thiên thạch đang rơi xuống.
Uỳnhhhh
Tuy đã nhảy sang một bên để né tránh, song cả bọn vẫn bị sóng xung kích đánh bạt đi. Chấn động khiến chúng lăn mấy vòng trên mặt đất, cho đến khi dừng lại thì ai nấy cũng đều thương tích đầy mình.
“Còn di chuyển được ko mấy nhóc?”-Merlin thều thào.
Đáp lại thủ lĩnh Merlin là những tiếng kêu rên rỉ. Toàn thân cả bọn đều bị tê liệt giống hệt như các hiệp sĩ và mạo hiểm giả trước đó, chưa kể nội tạng bên trong cũng bị tổn thương hết sức nghiêm trọng.
Thủ lĩnh Merlin bèn quay đầu lại toan gọi Katori, thì bắt gặp trong tầm mắt Yuuto đang lao đến.
“Cậu nhóc! Hãy cõng Maru và dẫn Katori đi mau đi! Nhanh lên!”
Thủ lĩnh nói như ra lệnh cho Yuuto.
Liền sau đó, thủ lĩnh Merlin bặm môi, nghiến chặt răng đưa khiên ra đỡ đòn. Nơi này sẽ là tử địa của ông, và bằng mọi giá ông sẽ chặn đứng con ác thú.
Trông thấy thủ lĩnh đã quyết tâm như vậy, Yuuto chợt nảy ra một đề xuất và trình bày nó với bộ dạng khẩn thiết. Có lẽ đó là cách duy nhất có thể cứu sống được toàn bộ mọi người ở đây. Một kế hoạch nhìn qua thì thật ngu ngốc, tỉ lệ thành công lại không cao, và chưa kể là nó sẽ đặt Yuuto vào tình thế nguy hiểm chết người.
“Nhóc định làm gì vậy?” –Merlin ngạc nhiên.
“Em sẽ làm ”-Yuuto kiên quyết
“Thật không ngờ, mạng sống của mọi người sẽ được giao phó cho nhóc... Ta nhất định sẽ cứu cậu. Vậy nên... trông cậy vào cậu vậy!”
“Vâng!”
Nói xong, thủ lĩnh Merlin tiến ra ngay trước mặt con Dark Scartner, đoạn tung ra một đòn ma thuật công kích đơn giản nhằm vào nó. Có vẻ như con bọ cạp này có tập tính bị dẫn dụ vào đối thủ vừa tấn công bản thân, giống hệt như trường hợp của Maru ban nãy. Con quái liền quay sang nhìn trừng trừng thủ lĩnh Merlin.
Giáp trụ xung quanh người nó như nóng lên xám đen lại, nó cứ nhắm Merlin mà xông thẳng tới với hai cái càng uy lực của nó.
Merlin ko hề nao núng”Tường gió”- đoạn vứa niệm xong ông cũng kịp thời nhảy về phía sau rút lui. Vị trí thủ lĩnh Merlin vừa đứng ngay khoảnh khắc trước đó liền bị đầu con quái vật va chạm nghiền nát. “Bức tường Gió” đã kịp chặn đứng dòng đá cục và sóng xung kính lan tỏa ra xung quanh
Đầu con Dark Scartner lại lún sâu xuống đất lần nữa. Lần này tới lượt Yuuto xông lên. Da cậu bỏng rộp vì chịu ảnh hưởng của làn khí nóng do giáp trụ con bọ cạp, song cậu phớt lờ cơn đau và bắt đầu niệm chú. Một phép niệm chỉ gồm danh xưng – thật đơn giản, nhưng đó là ma thuật duy nhất mà cậu biết được.
“Biến đổi!”
Con Dark Scartner loay hoay kéo cái đầu bị vùi trong đá ra, song chuyển động của nó đã bị khóa chặt. Yuuto liên tục biến đổi khu vực xung quanh cái đầu vẫn không ngừng nứt vỡ bởi mãnh lực khủng khiếp của con ác thú.
Nó bèn dồn sức vào sáu chân toan làm điểm tựa, thế nhưng Yuuto đã nhanh tay biến đổi tiếp ngay dưới chân nó. Hơn nữa, để cho chắc chắn, cậu còn tiếp tục cường hóa tất cả phần chân đang bị lún sâu xuống.
Chỉ cần lơ đễnh một chút thôi mọi thứ sẽ trở nên công cốc, con quái giãy giụa một hồi lâu, đầu vẫn lún xuống đất. Hiện tại trông nó ko khác gì một con thú mắc kẹt cố chui đầu ra khỏi cái cũi nhưng bị kẹt lại vậy- trông thật thảm thương.
Trong khi đó, Merlin tập hợp Katori và các mạo hiểm giả trong hội đã được điều trị xong, cõng nhóm của Maru rút lui.
“Khoan đã! Vẫn còn Yuuto- kun mà ”- Katori cật lực phản đối quyết định của Merlin.
“Đó là chiến thuật của cậu nhóc đó, sau khi thiết lập được vùng an toàn cậu ta sẽ tranh thủ lúc đó chạy qua đây trong khi đó chúng ta sẽ bắt đầu công kích con quái vật một cách đồng loạt. Sau đó chúng ta sẽ mau chóng rút lui lên tầng trên.”
“Nếu thế thì cháu sẽ đợi Yuuto-kun”
“Ko đc, chúng ta phải tranh thủ rút lui trong khi em còn phải chữa thương cho Anh hùng”
“Nhưng…”
“Đừng để hy vọng và công sức cậu ấy uổng phí”-Merlin quyết liệt.
Katori đành im lặng nghe theo Merlin và chữa thương cho Maru.
Các em! Từ nãy đến giờ các em làm cái gì vậy? Nhớ lại những lúc luyện tập đi! Mau mau phối hợp! Đúng là một lũ ngốc mà!”
Người thủ lĩnh được mọi người tin cậy đã tung ra một đòn công kích không hề kém cạnh “Thanh gươm công lý” và liên tiếp hạ gục kẻ địch. Giọng nói khấp khởi hi vọng như mọi khi đã khiến bầu không khí nặng nề xua tan đi mất. Sức mạnh dần quay trở lại khắp chân tay, và đầu óc mọi người trở nên minh mẫn lạ thường. Sự thực một phần là nhờ vào hiệu quả ma thuật của Katori – ma thuật trấn an tinh thần – bổ trợ.
Những người có năng khiếu ma thuật hồi phục liền chữa trị cho người bị thương, còn những người có năng khiếu ma thuật cao thì lùi xuống làm hậu quân bắt đầu niệm phép ma thuật hùng mạnh. Nhóm tiên phong thì thiết lập hàng ngũ vững chắc, di chuyển chú trọng bảo vệ hậu phương chắc chắn thay vì cố ham đánh bại kẻ địch.
Khi được điều trị xong, các hiệp sĩ và các mạo hiểm giả trong hội liền đứng dậy, ra hiệu phản công. Lối binh pháp công kích theo đợt liên tiếp được hỗ trợ bởi ma thuật gian lận mạnh mẽ giáng thẳng xuống đầu quân địch như những cơn sóng vỗ bờ. Lũ quái bị tiêu diệt với tốc độ khủng khiếp, và cuối cùng thì tốc độ đó cũng đã vượt qua được tốc độ sản sinh quái vật của các trận địa ma thuật.
Và rồi, con đường dẫn đến cầu thang đã mở ra trước mắt cả bọn.
“Mọi người! Tiến lên! Hãy chiếm lấy cầu thang!”
Maru hét lên đầy phấn khích, rồi dợm bước chạy. Đã được điều trị phẩn nào Ryuu và Shin cũng xông lên, tiếp tục quét sạch bọn Chiến Binh người chuột.
Cuối cùng, cả bọn đã đột phá được vòng vây của quân địch. Lối đi từ cầu thang đến cây cầu lại một lần nữa tràn ngập lũ quái chuột, và Maru liền phát động ma thuật đánh tan nát nhằm ngăn chúng đóng sập lại như một bức tường thịt.
Trên gương mặt bọn học sinh lộ vẻ bán tin bán nghi. Mọi chuyện chỉ có thế. Trước mắt cả bọn giờ là cầu thang, và hiển nhiên suy nghĩ hiện tại là muốn đến ngay vùng an toàn càng sớm càng tốt.
“Khoan đã mọi người! Chúng ta phải cứu lấy Yuuto-kun! Yuuto-kun cậu ấy vẫn đang một mình cầm chân con quái vật đó!”
Lời nói của Katori khiến bọn học sinh ngẩn người như muốn hỏi cậu vừa nói cái gì vậy. Điều này cũng không thể trách được, bởi vì Yuuto vẫn vốn chỉ được xem là một kẻ “bất tài.”
Tuy nhiên, sau khi đưa mắt nhìn qua tầng tầng lớp lớp Chiến binh người chuột đã giảm bớt số lượng sang phía bên cây cầu, bọn học sinh quả nhiên bắt gặp hình bóng của Yuuto.
“Đó là thế nào”
“Cậu ta đang làm trò gì vậy?”
“Con quái vật kia, hình như nửa thân trên bị chôn vùi ư?”
“Yuuto đó sao?”
Khi những lời xì xào ngờ vực đang rộn ràng trong đám học sinh thì thủ lĩnh Merlin đã kịp ra chỉ thị.
“Đúng vậy! Một mình cậu ta cầm chân con ác thú đó cho chúng ta có thể an toàn chạy qua đây. Mau giúp cậu nhóc cầm chân con quái để cậu ấy rút lui an toàn, ma lực của cậu ấy ko còn nhiều đâu” Thủ lĩnh ra lệnh.
Thanh âm thủ lĩnh vang văng vẳng khiến bọn học sinh bụng nhộn nhạo không ngừng. Trong số đó, có những người quay sang nhìn về hướng cầu thang với vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối. Cũng ko khó hiểu vì vài giây trước bọn họ đã đối mặt với tử thần nên bây giờ ai cũng muốn bảo toàn tính mạng. Nhưng vì lệnh trên khó cãi khiến cả bọn đành phải quay lại chiến trường trong yên lặng.
Trong số đó bao gồm cả Kimoto Tanaka. Tuy toàn bộ cớ sự này đều do bản thân gây ra, song Tanaka cảm thấy sợ hãi khôn tả đến độ chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này ngay lập tức.
Không hiểu sao, cảnh tượng đập vào mắt khi đó đột nhiên hiện lên trong tâm trí của hắn.
Đó là ngày hôm trước khi thám hiểm mê cung, là lúc mọi người ở trọ trong thị trấn . Kimoto căng thẳng không thể nào an giấc, bèn tranh thủ trên đường đến nhà vệ sinh tiện thể hóng gió ở bên ngoài. Bầu không khí mát mẻ khiến hắn bình tâm trở lại, song trên đường về phòng hắn đã bắt gặp Katori đang bận bộ đồ ngủ. Được trông thấy Katori trong hình dạng đó lần đầu tiên khiến hắn bất giác nín thở ẩn náu theo dõi Katori. Bám sát phía sau đầy băn khoăn, hắn để ý Katori dừng chân trước một căn phòng nhất định. Và khi cánh cửa phòng mở ra... đó là Yuuto.
Kimoto ngây người. Hắn vốn có cảm tình với Katori, thế nhưng không cho rằng bản thân xứng đôi với cô ấy. Khi mà kì địch là một người như Maru, Kimoto đành từ bỏ vì nhận ra rằng thế giới mà cả hai đang sống quả thực quá khác biệt.
Tuy nhiên, Yuuto thì khác. Là một cá thể hạ đẳng thua kém bản thân (cái này là Tanaka tự nghĩ nh) mà được ở bên cạnh Katori thì thật ngứa mắt. Chẳng lẽ mình lại không đủ tốt sao, hay não Katori có vấn đề? Kimoto mông lung suy nghĩ.
Những kí ức đó tràn ngập trong đầu Kimoto, và khi trông thấy Yuuto một mình cầm chân con Dark Scartner, rồi bắt gặp Katori lo lắng cầu nguyện cho cậu... Kimoto nở một nụ cười đầy u ám.
--0—