Maru lúc này chợt nhớ đến hình anh của Yuuto lúc nãy, cái mà mọi người cần là một người chỉ huy thật sự.
“Tất cả mợi người, chúng ta mau chóng rút lui thôi, trước khi mọi việc trở nên tồi tệ hơn”-Maru nhìn các sinh viên cao giọng. Nghe xong, bọn học sinh đành uể oải gượng dậy bắt đầu di chuyển.
Maru vẫn lớn tiếng hối thúc mọi người cùng rút lui bằng một giọng khẩn thiết. Thủ lĩnh Merlin và các hiệp sĩ cùng các mạo hiểm giả trong hội cũng tìm cách động viên bọn sinh viên.
Rốt cuộc, tất cả đã kịp rút lui bằng lối cầu thang. Và khi lên đến nơi- chỗ lúc trước khi bị triệu hồi. Gương mặt bọn học sinh bắt đầu có chút sinh khí trở lại. Thủ lĩnh Merlin mau chóng chạy lên trước cánh cổng, đoạn bắt đầu kiểm tra mọi thứ thật kĩ lưỡng.
“Về thật rồi sao?”
“Sống rồi!”
“Chúng ta đã quay trở lại!”
“Tuyệt!”
“Về thật rồi... về thật rồi...”
Bọn học sinh lần lượt buông ra những tiếng thở dài nhẹ nhõm. Số thì ngồi bệt xuống, số thì bật khóc nức nở như những đứa trẻ. Ngay đến nhóm Maru cũng dựa lưng vào tường, nom như chỉ muốn buông mình xuống đất
“Các em! Không được ngồi xuống! Nếu tất cả buông sức ở đây thì chúng ta không thể quay trở về! Chúng ta phải tìm con đường ngắn nhất để rút lui, tránh đụng độ với quái vật! Coi nào, các em hãy gắng gượng lên, chỉ còn thêm một chút nữa thôi!”-Merlin lên tiếng.
Cái cảm giác ham muốn nghỉ ngơi khiến bọn sinh viên nhướng mày tỏ vẻ phản đối trong im lặng. Rốt cuộc, cả bọn đành loạng choạng đứng dậy, bước đi đầy miễn cưỡng. Cố gắng che dấu sự mệt mỏi, Maru liền hăng hái tiến lên dẫn đầu. Các hiệp sĩ cùng mạo hiểm giả trong hội chú tâm hạn chế chiến đấu với kẻ địch tới mức thấp nhất có thể trên đường đi ra, trong khi cả bọn vẫn âm thầm tiến về phía tầng trên không ngừng nghỉ.
Và rồi cuối cùng, lối vào chính diện cùng trạm tiếp đón đầy thân thương đã hiện lên trong tầm mắt. Lần này, tụi học sinh sau khi bước ra ngoài có vẻ mặt thật sự nhẹ nhõm. Một số thì nằm xoài ra thành hình chữ ‘đại’ ngay trước quảng trường đối diện cổng chính. Tất cả đều lộ vẻ mừng vui vì đã cùng nhau sống sót qua kiếp nạn này.
Tuy nhiên, một thiểu số trong đó – gồm có Suzu và Maru đang cõng Katori vẫn bất tỉnh nhân sự; nhóm chứng kiến toàn bộ tình hình Ryuu, Eri và nữ sinh được Yuuto giúp – đều mang nét mặt u uất.
Toàn bộ đội quân thám hiểm đã quay trở lại dãy nhà trọ ở thị trấn không chút phấn khởi. Chỉ trừ một vài học sinh bàn luận với nhau, số đông còn lại đều nhào thẳng vào chăn êm nệm ấm, cứ như thế mà đánh một giấc thật kĩ.
Trong số đó bao gồm cả Kimoto Tanaka, hiện sau khi rời khỏi nhà trọ đang ngồi ôm gối trong một góc thị trấn ít ai để ý. Với gương mặt vùi hẳn vào trong đầu gối không hề cựa quậy, bộ dạng này dễ khiến tụi bạn cùng lớp nếu đi ngang qua cũng sẽ chỉ nghĩ là hắn đang đau buồn khôn xiết mà thôi.
Tuy nhiên sự thật là...
“Hay lắm! Là mày tự chuốc lấy, mày đáng chết nên trời phạt mày. Từ nay Katori… sẽ ko bận lòng nữa,… mình ko sai, kakakâka”
Hắn đang tự bào chữa cho mình với một nụ cười tới tận mang tai.
--0—